Ngoài Lâm Thanh Thiển và Trịnh Mai đang nằm dưới đất không phản ứng, những người còn lại trong phòng đều nổi giận đùng đùng! 

 

"Anh là ai? Vào nhà tôi nói nhăng nói cuội gì thế?" 

 

Bà lão tóc trắng trừng mắt nhìn Diệp Thiên Tứ, vẻ mặt đầy chán ghét. 

 

Bà là mẹ của Trịnh Mai, bà ngoại của Lâm Thanh Thiển. 

 

Người đàn bà bên cạnh có nét giống Trịnh Mai tức tối nói: "Vị Trương đại sư này là đồ đệ của Đại Sư Vĩnh An ở chùa Thanh Sơn! Chúng tôi phải khó khăn lắm mới mời được ông ấy đến chữa cho chị tôi, anh đừng nói bậy, kẻo ảnh hưởng đến việc cứu người của Trương đại sư!" 

 

Trương đại sư nổi trận lôi đình, cặp mắt ti hí ánh lên sát khí: "Thằng ranh ở đâu chui ra? Dám phỉ báng bần đạo!" 

 

Lâm Thanh Thiển vội đứng ra nói: "Ông ngoại, bà ngoại, dì ơi, đây là Diệp Thiên Tứ." 

 

"Thì ra cậu chính là cái thằng họ Diệp đó!" 

 

Dì út của Lâm Thanh Thiển tên là Trịnh Cúc, liếc Diệp Thiên Tứ đầy khinh thường: "Một thằng què mà cũng đòi cưới cháu gái như hoa như ngọc của tôi à? Đừng có mơ!" 

 

Trịnh Mai nằm dưới đất bỗng co giật, khóe miệng sùi bọt trắng liên hồi. 

 

Lâm Thanh Thiển hoảng hốt: "Dì ơi, mẹ con làm sao vậy?" 

 

Trịnh Cúc vội vã cầu khẩn người đàn ông mặc đạo bào: "Trương đại sư, xin ông mau cứu chị tôi." 

 

"Đại sư, mau cứu con gái tôi với." 

 

Bà ngoại của Lâm Thanh Thiển cũng khúm núm năn nỉ. 

 

Trương đại sư hừ mũi khinh khỉnh, kiêu ngạo nói: "Bần đạo thà hao tổn tu vi cũng cứu người, vậy mà các người lại để khách đến sỉ nhục bần đạo, thật bất kính! 

 

Giờ muốn ta tiếp tục cứu thì chuyển tiền trước!" 

 

"Một triệu! Thiếu một xu cũng không được!" 

 

Trịnh Cúc giật mình: "Một triệu? Nhiều quá rồi đấy!" 

 

"Thấy nhiều thì đi tìm người khác đi. Đừng trách bần đạo nói khó nghe, ngoài bần đạo ra, không ai cứu nổi bà ta!" 

 

Trương đại sư quay người định đi. 

 

Bà Lão vội níu hắn lại, khẩn khoản: "Trương đại sư, xin dừng bước!" 

 

Bà quay sang nhìn Lâm Thanh Thiển, giục: "Thanh Thiển, con nhiều tiền mà, mau chuyển cho Trương đại sư một triệu, cứu mẹ con đi!" 

 

Lâm Thanh Thiển lúng túng định lấy điện thoại, Diệp Thiên Tứ kéo tay cô lại, khẽ lắc đầu. 

 

Nhìn ánh mắt của Diệp Thiên Tứ, Lâm Thanh Thiển bỗng trấn tĩnh. Trong hai ngày vừa qua, cô nhận ra anh có nhiều điểm hơn người. 

 

Chắc chắn anh có lý do khi ngăn cô. 

 

Lâm Thanh Thiển lanh trí nói: "Bà ngoại, cả nhà con đã bị bác cả đuổi khỏi nhà họ Lâm, con không còn đồng nào trên người cả." 

 

"Đồ vô dụng thật!" 

 

Bà Lão hừ một tiếng, nhìn sang cô con út Trịnh Cúc. 

 

Trịnh Cúc mắt liếc ngang dọc: "Mẹ ơi, con cũng chẳng có tiền." 

 

Bà Lão tức đến dậm chân, quay vào phòng lấy ra một thẻ ngân hàng đưa cho người mặc đạo bào. 

 

"Trương đại sư, trong thẻ này vừa tròn một triệu, là tiền lo hậu sự của vợ chồng già chúng tôi, ông nhất định phải cứu sống con gái tôi nhé!" 

 

"Hắn đang lừa mọi người đấy. Chẳng cần tốn một đồng cũng chữa được, vậy mà hắn đòi một triệu." Diệp Thiên Tứ lại lên tiếng. 

 

Giá mà anh im còn đỡ, anh vừa mở miệng là lập tức bị công kích. 

 

"Ta thấy chính cậu mới là đồ lừa đảo! Cút ra ngoài! Nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu!" Bà lão giận sôi. 

 

Trịnh Cúc cũng hầm hầm quát tháo: "Thanh Thiển, dì nói thật, sao con không nghe lời mẹ? Nhất quyết đòi ở bên cái thằng họ Diệp này à?" 

 

"Mẹ con bệnh đến thế này đều do con làm bà ấy tức đó!" 

 

"Cho dù Trương đại sư có là kẻ lừa đảo đi nữa, chúng tôi cũng chấp nhận! Không đến lượt hắn đứng đây làm màu!" 

 

Trương đại sư nhận thẻ ngân hàng, đắc ý liếc xéo Diệp Thiên Tứ một cái, rồi cầm kiếm gỗ tiếp tục đi vòng quanh Trịnh Mai. 

 

Miệng hắn lẩm nhẩm chú ngữ, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm chất lỏng không rõ trong bát sứ rồi phun lên khuôn mặt sưng tấy của Trịnh Mai. 

 

Trong không khí phảng phất một mùi lạ. 

 

Mỗi lần thứ chất lỏng ấy phun vào, da mặt Trịnh Mai lại nhúc nhích không ngừng, như thể dưới lớp da có thứ gì đó đang bò. 

 

Người nhà Trịnh Mai đều bị thủ pháp của Trương đại sư làm cho sững sờ, xì xào trầm trồ không ngớt. 

eyJpdiI6IldyMDc1MkZ5eDJ6OWRLc0ljT09lcXc9PSIsInZhbHVlIjoiWDhSZE9UVmxVXC93a09PanJaaW5jakRtMVo5R2kxYmZHampHekxsVGNCdGxxRXpDSkVEb25vbEpQV1hhTUd5aTYiLCJtYWMiOiI1MTNhMTVlZTZmYjVmNGVmNWYyOGE0MGI0M2JhMmM4NzY1ZTdmYzc4YWZmMGIyNWIxMjYyM2E2NjVmNTMwOGVkIn0=
eyJpdiI6IlJjT1grNWcrRWk5MVM2Zm5yc3JxWlE9PSIsInZhbHVlIjoiRmF4WHFRZVFPUVwvS3VhczVjazV2VEg1Q2pUUGlUQ0w3ZEl0TmczWjRxcEV0YVdwUHc5QlZTbmg3YkpJVTNqR1BlYTN6V0VBTlprc2RjSWw0TEJLMFByaUZOV2tWOWN3M1BkbHNERXZhMkpZSGJtcTlSaVhROE5tZUd4S0xzRmdzb3hDSUphMCszY0pcL2ZVT3o1SzhuNXBYampZRXR4enZ5Yk1QVGN3anJjSHFQVVZuMkVSXC80NUhHN2sxbG5tcDREY0VOdUlcL3RVd05IbWM0Q3VjbFNVbko3b002UXhqeG5JYnkxR2hIMzVicmRDblNSZ3kyXC9vaFM4OWhoVDk0b01FcWtHS25SZDFFZzJPd1MyTWhJV2JYRDVLWlF5TnVza2gyK2o5dlBYdHNQST0iLCJtYWMiOiJhM2Q1YmIyMGU5MDMzOTg4ZTBhMGE3ZDQ3YzFhNDMxMGM2N2M3M2I0MTRhODMyZjhhYmRkODg0NGQyNmI0NDhjIn0=

"Nếu cứ để hắn chữa theo cách này, cho dù mặt cô Trịnh có hết sưng, có mở miệng nói được, thì cũng chẳng khá lên đâu."

Ads
';
Advertisement
x