Diệp Thiên Tứ đứng bên cửa sổ liếc xuống dưới, lông mày lập tức nhíu lại: "Cô Lý?"
Anh vội mở cửa rồi chạy xuống lầu.
Trước tòa nhà, một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi bị mấy thanh niên xô ép sát vào tường, chính là cô Lý ở viện phúc lợi Thanh Sơn.
Cô Lý vừa né vừa ôm chặt hộp cơm trong tay, sợ bị hất đổ.
"Tưởng trốn đến đây là bọn tao tìm không ra hả?"
"Nói cho cô biết, dù cô chạy đến chân trời góc bể, nhà họ Dương cũng lôi cô ra bằng được!"
"Hạn chót đã đến rồi, tao hỏi lại lần nữa: ký hay không ký!"
Một gã mặc áo sơ mi caro lạnh lùng gằn giọng, vẻ mặt hung hăng.
Cô Lý ôm hộp cơm, mặt mày hoảng hốt: "Đó là đất nhà tôi, giấy tờ đầy đủ, tại sao cứ phải bán rẻ cho bên nhà họ Dương?"
"Bất kể các người dùng cách gì, tôi cũng không ký."
"Các người làm vậy là phạm pháp đấy!"
Gã áo caro hất hàm khinh khỉnh, khịt mũi: "Phạm pháp?"
"Pháp luật chỉ trói bọn dân đen như cô thôi, còn với tao và nhà họ Dương thì chẳng xi nhê gì!"
"Nhà họ Dương đã cho cô hạn chót, hôm nay là ngày cuối. Cô còn không ký thì tao đành phải cho cô một bài học!"
Nói rồi, hắn giơ tay thật cao.
"Hử?"
Gã áo caro kinh ngạc phát hiện cánh tay đang giơ lên bỗng cứng đơ, hạ xuống không nổi.
Hắn ngoảnh lại mới thấy cánh tay mình bị người ta nắm chặt.
Chính là Diệp Thiên Tứ.
"Giữa ban ngày ban mặt, mấy thằng đàn ông đi bắt nạt một cô, khác gì côn đồ?"
"Kẻ hống hách nhất chính là mày, còn dám giơ tay đánh người."
Diệp Thiên Tứ khẽ đẩy một cái.
Gã áo caro lùi liền ba bước, rồi ngã phịch xuống đất, lộn một vòng, lồm cồm bò dậy, chật vật vô cùng.
Gã thanh niên tức tối: "Ai quên kéo khóa quần mà để đồ cặn bã như mày lọt ra thế?"
"Dám xen vào chuyện của tao, mày biết tao là ai không? Biết nhà họ Dương sau lưng tao quyền thế đến mức nào không?"
Diệp Thiên Tứ hơi nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: "Nói thử nghe."
"Tao là Dương Cao Phong! Nhà họ Dương là nhà tao!"
"Cha tao tên Dương Minh, là bác sĩ nổi tiếng ở Thục Thành; sư phụ của cha tao lại là thần y Tiết lừng danh, tức thần y Tiết là sư công của tao!"
"Ông ngoại tao là gia chủ nhà họ Tề, Tề Xương Lăng! Cậu cả của tao là nhân vật số hai của Tuần Thiên Các ở Thục Thành! Cậu hai của tao là phó tư lệnh chiến khu Nam Châu!"
"Sao? Biết sợ chưa? Còn dám quản chuyện của tao nữa không?"
Dương Cao Phong vênh váo ngút trời, khinh người ra mặt, hoàn toàn không thèm để Diệp Thiên Tứ vào mắt.
Diệp Thiên Tứ thản nhiên: "Thì ra mày là cháu ngoại của Tề Xương Lăng, lại còn thuộc đời đệ tử của thần y Tiết. Đúng là thất lễ rồi."
"Hứ!"
Dương Cao Phong lại hất hàm, càng thêm kiêu ngạo: "Đã biết đại danh sư công và ông ngoại tao, còn không mau cút!"
"Cút?"
Diệp Thiên Tứ nhàn nhạt: "Tao thì không, còn mày thì lăn khỏi đây đi. Tao biết mày làm được."
Dương Cao Phong khựng lại, rồi lấy ngón út ngoáy tai, tưởng tai mình có vấn đề.
Từ trước đến nay ở Thục Thành, chỉ cần hắn báo danh ông ngoại với hai cậu, ai nấy đều khúm núm.
Vậy mà thằng què trước mặt lại bảo hắn cút?
Dương Cao Phong lạnh giọng: "Mày bảo tao cút? Tao không nghe lầm chứ?"
"Mày không nghe lầm. Nhưng trước khi lăn khỏi đây, mày phải quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cô ấy."
Giọng Diệp Thiên Tứ điềm đạm.
Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Cao Phong thoáng lóe sát khí.
"Nhóc con, dám vênh mặt trước tao? Mày chán sống rồi!"
"Lên cho tao! Đánh cho thằng chó này một trận nhớ đời! Đánh chết đánh què có tao chống lưng!"
Dương Cao Phong hất tay.
Vài tên tùy tùng phía sau lập tức gào ầm lao tới.
"Bịch!"
"Ái da!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất