Anh Nam gọi điện, ngông nghênh dọa nạt: "Tốt nhất là thả tôi ra ngay! Bằng không đợi đại ca tôi tới, các người nhất định sẽ hối hận!"
Rầm!
Vừa dứt lời, hắn đã bị hất bay ra ngoài.
Diệp Thiên Tứ chắp tay sau lưng, đứng ngay chỗ lúc nãy anh Nam quỳ.
Anh Nam đập mạnh vào tường, rơi phịch xuống đất, há miệng, ọc máu.
Đám bảo vệ đều kinh hãi nhìn Diệp Thiên Tứ, không một ai dám nhúc nhích.
Anh Nam là đầu lĩnh của họ, thân thủ bậc nhất, một mình đánh bảy tám gã đàn ông bình thường như chơi.
Thế mà trước mặt Diệp Thiên Tứ, hắn không có cửa phản kháng.
Người này quá đáng sợ!
Diệp Thiên Tứ túm tóc anh Nam, lôi hắn như lôi xác chó kéo thẳng xuống sảnh tầng một.
Bịch!
Anh Nam bị Diệp Thiên Tứ quẳng xuống đất.
Khóe môi Diệp Thiên Tứ khẽ nhếch: "Tao ngồi đây chờ, đợi đại ca mày tới, được chứ?"
Viên Trung Hoàng bê một chiếc ghế lại, đặt sau lưng Diệp Thiên Tứ.
Diệp Thiên Tứ ung dung ngồi xuống ghế.
Viên Trung Hoàng đội mũ, đeo kính râm, đứng hầu bên cạnh anh.
Bảo an của Bích Hải Đình từ các tầng đổ xuống, tụ hết về sảnh tầng một, phải đến ba chục người!
Chúng vây chặt Diệp Thiên Tứ và Viên Trung Hoàng, nhưng chẳng ai dám ra tay.
Khách khứa đứng xa xa hóng chuyện, thì thào bàn tán không ngớt.
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng phanh gấp.
Ngay sau đó, tiếng chân dồn dập, mấy chục tên tay cầm gậy gộc ùa vào!
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ thường, khuôn mặt có phần giống Dương Minh, dáng người hơi đẫy.
"Ai dám tới địa bàn của tao gây sự hả?"
Vừa bước vào, gã quát lạnh.
Đó chính là anh ruột của Dương Minh, Dương Đình, ông chủ Bích Hải Đình, đồng thời cũng là chủ của nhà họ Dương.
"Đại ca! Cứu em với!"
Anh Nam nằm rạp dưới đất, hướng về phía Dương Đình cầu cứu.
Ánh mắt Dương Đình tự nhiên dừng trên người Diệp Thiên Tứ, lạnh giọng: "Thằng nhóc, mày dám tới Bích Hải Đình của tao quậy phá, dám đánh người của tao à?"
"Nói xem có lý do gì!"
Diệp Thiên Tứ ngồi trên ghế, một chân giẫm lên lưng anh Nam, giọng nhàn nhạt: "Muốn lý do? Được thôi."
"Các anh nhà họ Dương muốn chiếm đoạt miếng đất của viện phúc lợi Thanh Sơn, đúng không?"
Dương Đình hừ khinh miệt: "Thì ra mày là do con mụ Lý Quyên gọi tới gây sự. Ả ta trả mày bao nhiêu? Tao trả gấp đôi!"
"Không, tao trả gấp ba! Miễn mày đừng xen vào chuyện này!"
Khóe môi Diệp Thiên Tứ nhếch lên: "Mày giàu lắm à?"
Dương Đình ngạo nghễ: "Nhà họ Dương thiếu gì cũng được, chứ tiền thì không thiếu! Thằng nhóc, ra giá đi."
Diệp Thiên Tứ thong thả giơ một ngón tay.
"Một trăm nghìn?"
Diệp Thiên Tứ lắc đầu.
"Một triệu? Cũng được."
Dương Đình tỏ ra chẳng thèm để tâm.
Với hắn, một triệu chỉ là tiền lẻ, mỗi năm bớt bao hai em là đủ.
Diệp Thiên Tứ lại lắc đầu.
Sắc mặt Dương Đình chợt sầm xuống: "Tao đề nghị đưa tiền không phải vì sợ mày, mà là ngại phiền. Mày hét giá quá lố như thế là không biết điều rồi. Rốt cuộc mày muốn bao nhiêu?"
"Một trăm triệu." Diệp Thiên Tứ điềm nhiên nói. "Đó là tiền bồi thường vì làm cô Lý hoảng sợ và tổn thất tinh thần."
Dương Đình nổi đóa: "Mở miệng đòi hẳn một trăm triệu, tao thấy mày cố tình tới gây chuyện rồi."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất