Hai người xuống xe, Lâm Thanh Thiển định đi vào cửa hàng đồ nam, nhưng Diệp Thiên Tứ lại kéo cô vào một cửa hàng Chanel dành cho nữ. 

 

 

"Em định mua đồ cho anh, sao anh lôi em vào cửa hàng đồ nữ?" 

 

"Xuống núi tới giờ anh còn chưa tặng em quà. Sao có thể để em mua đồ cho anh trước chứ? Xem ở đây có món nào em thích không, anh mua tặng em." Diệp Thiên Tứ nói. 

 

Khóe môi Lâm Thanh Thiển cong lên: "Hiếm khi anh có lòng vậy nha. Nhưng đây là cửa hàng Chanel đó, anh có tiền không?" 

 

Diệp Thiên Tứ giơ điện thoại, cười đầy nghịch ngợm: "Hôm qua trúng mánh một khoản, chắc đủ mua đồ cho em." 

 

Trương Hợp lừa mẹ của Trịnh Mai một triệu tệ, bị Diệp Thiên Tứ tóm được, bắt chuyển khoản vào ví Zalo của anh; giờ tiền đang nằm trong mục Số dư. 

 

"Vậy em không khách sáo đâu nhé." 

 

"Không cần khách sáo, cứ chọn thoải mái." 

 

Dù có tiêu sạch một triệu đó, anh cũng chẳng xót chút nào. 

 

Lâm Thanh Thiển nhanh mắt chọn một chiếc đầm lụa trắng, kiểu dáng và màu sắc rất hợp khí chất cô. 

 

Diệp Thiên Tứ lấy đầm xuống định bảo cô thử thì một người đàn bà trung niên lùn mập hấp tấp chạy tới, giật phắt chiếc đầm, mặt lạnh tanh: "Anh làm gì vậy?" 

 

"Bọn tôi ưng chiếc này, muốn thử một chút." Diệp Thiên Tứ nói. 

 

"Thử?" 

 

Mụ ta trợn mắt, giọng hống hách: "Anh có biết đầm này đắt cỡ nào không? Thấy chưa, tận tám mươi nghìn tệ đấy!" 

 

Mụ chìa thẻ giá, cặp mắt ti hí đảo qua đảo lại, nhìn Diệp Thiên Tứ đầy giễu cợt: "Nhìn lại bộ cánh trên người anh xem, có đáng nổi ba trăm tệ không? Mà cũng đòi thử đầm tám vạn của tôi?" 

 

Diệp Thiên Tứ khẽ nhíu mày: "Tôi mặc gì thì liên quan gì đến việc thử đầm của cô?" 

 

"Đương nhiên là liên quan!" 

 

"Hạng nghèo rớt mồng tơi như anh tôi gặp nhiều rồi, nói thì hay lắm, thử xong nghe giá cái là chuồn!" 

 

Mụ đàn bà the thé mỉa mai. 

 

Giọng Diệp Thiên Tứ lạnh hẳn: "Cô buôn bán kiểu vậy à?" 

 

Mụ ta hất mày, trịch thượng: "Tôi làm ăn cần anh dạy chắc? Muốn mua thì trả tiền luôn, cấm thử! Cũng cấm sờ!" 

 

"Không thử thì làm sao biết có vừa không?" Anh bắt đầu bực. 

 

"Anh mà lỡ thử làm bẩn, sờ làm bẩn, tôi bán cho ai? Cấm thử, cấm sờ! Đó là quy định của tiệm tôi!" 

 

Mụ ta càng ngang ngược. 

 

Khóe môi Diệp Thiên Tứ nhếch nhẹ: "Quy định của cô là không được sờ, cũng không được thử, đúng không? Được." 

 

Anh chỉ vào cả bức tường đồ, nói dứt khoát: "Đồ treo trên bức tường này, tôi lấy hết!" 

 

Mụ đàn bà liếc từ đầu tới chân anh, khinh khỉnh: "Anh có biết chỗ đồ trên bức tường này trị giá bao nhiêu không? Ít nhất một triệu tệ!" 

 

"Hạng như anh mà cũng đòi lấy hết? Khoe mẽ cái gì? Biến mau!" 

 

Diệp Thiên Tứ mở số dư ví Zalo trong điện thoại, giơ ngay trước mặt mụ: "Thế này đủ chưa?" 

 

Nhìn dãy số dài ngoằng, mắt mụ trợn tròn, mặt đầy mỡ nở hoa rạng rỡ: "Đủ, đủ, đủ chứ! Không ngờ cậu lại có tiền thế!" 

 

"Hồi nãy là tôi thất lễ. Ờ… mấy bộ này cậu lấy hết đúng không?" 

 

Diệp Thiên Tứ lạnh lùng gật đầu: "Lấy hết, gói lại cho tôi." 

 

"Ôi chao, cậu đúng là hào phóng!" 

 

Mụ cười toe toét, vừa nịnh nọt vừa quýnh quáng gỡ từng món xuống, đóng gói lụi hụi. 

 

Bận rộn một hồi lâu mụ mới gói xong, mồ hôi vã ra đầy mặt. 

 

"Cậu ơi, gói xong hết rồi. Tôi cũng tính rồi, tổng cộng 981.300 tệ, tôi làm tròn, bỏ luôn ba trăm tiền lẻ cho cậu." 

 

"Cậu trả 981.000 tệ là được." 

 

Mụ tươi cười nói. 

 

Khóe môi Diệp Thiên Tứ cong lên: "Trả cái gì?" 

 

"Tiền quần áo chứ gì." Mụ đáp. 

 

Diệp Thiên Tứ chỉ đống túi to túi nhỏ dưới đất, giọng nhạt: "Mấy bộ này ban đầu tôi định mua, nhưng lúc cô gói cô đã sờ qua hết một lượt, thành ra bẩn rồi." 

 

"Đã bẩn cả, tôi mua về làm gì?" 

 

Nói xong, Diệp Thiên Tứ kéo Lâm Thanh Thiển quay lưng đi. 

 

Mụ đàn bà hoảng quá, lao ra chặn đường, chỉ thẳng vào mũi anh gào: "Anh giở trò lưu manh hả?" 

 

Diệp Thiên Tứ lạnh lùng: "Quần áo tôi định mua, không được ai khác sờ vào. Đó là nguyên tắc của tôi!" 

 

"Cô phá hỏng nguyên tắc của tôi thì dĩ nhiên tôi không mua." 

 

Gặp loại bà chủ tồi tệ thế này, anh ăn miếng trả miếng. 

 

Mắt mụ nheo lại: "Anh dám làm càn trong tiệm của tôi à? Tôi là Chu Diễm đây, anh thử bước đi xem!" 

 

Diệp Thiên Tứ vẫn kéo Lâm Thanh Thiển đi. 

 

Chu Diễm lao tới chụp cổ tay anh rồi cắn, như con chó dại. 

 

"Rắc!" 

 

"Bịch!" 

 

"Rầm!" 

 

Ba tiếng vang liên tiếp. 

 

Rắc, răng Chu Diễm gãy bật; Diệp Thiên Tứ có Chân Khí Hỗn Nguyên hộ thể, mụ chẳng làm gì nổi anh. 

 

Bịch, mụ bị chân khí hộ thể của anh hất văng, ngã sóng soài. 

 

Rầm, thân hình phệ của mụ đổ sầm, quật ngã hai giá treo đồ, bị đè bẹp bên dưới. 

 

"Giết người rồi!" 

 

"Cứu với! Mau gọi người tới!" 

 

Chu Diễm gào như heo bị chọc tiết. 

 

Hai nhân viên lập tức gọi điện cầu cứu. 

 

Rất nhanh, quản lý mặt bằng của khu phố thương mại dẫn mấy bảo vệ tới cửa hàng. Đó là giám đốc Ngô, một người đàn ông trung niên gần năm mươi, đầu hói kiểu "Địa Trung Hải", trông rất nham nhở. 

 

"Anh Ngô, thằng nhóc này nói mua đồ, tôi gói xong xuôi rồi nó lại không lấy, cố ý chơi xỏ tôi!" 

 

"Tôi ra nói lý, nó còn đánh người nữa, anh xem đi, răng tôi bị nó đánh gãy rồi!" 

 

Chu Diễm giành nói trước, tay ôm khóe miệng rỉ máu, mặt mày tỏ vẻ tủi thân. 

 

Giám đốc Ngô liếc Diệp Thiên Tứ một cái, chẳng cần hỏi han, hống hách quát nạt: "Nhóc, mấy món đã gói thì thanh toán hết đi!" 

 

"Rồi bồi thường cho bà chủ Chu năm vạn tệ tiền thuốc men!" 

eyJpdiI6ImxKSVZyOFltN1RkTmNOeXNpNkh1ZWc9PSIsInZhbHVlIjoiV0w5SEJ1cFhmXC9uNTQ2YWVKaTUwZEs3TlZBSEJPczVKUE9sZVwvdmVnU3RPRWtBd0JrTkcyN0JndFc5U1dTR082IiwibWFjIjoiNTVkMWVkMmM1MTNlMjdjY2IzY2IwOGJiMTcyNDc3MTkxNzIxYjBjYzliY2E0MTYyYjUzMmFkNjRiNDRhZGQxYyJ9
eyJpdiI6Im5PTEZwNXNKNzVNOFJZNFIrZ2Zadmc9PSIsInZhbHVlIjoiaG5WWDF2b2ljK2JzVnZJRk5PdjZFemU0emxzYVpPMHg1Y3J5cjFLVkJER2RLWmh3aHBFOE5LeTJ3MjJBZzFSOE5jamt2UDdqWEJGcWdPR0xDMitFa0lYcXNKSytmVExGMERnbzdwN0RGRnU0TVZveThPdE5XOW94QnFuREdING91YnloUGFzdWFqWDZQTFpsMmdVdnBpS0hmNFdjM2Q3VUFWUXBLN3F6SmU0emFhNU45YTJUUk16dWw4aXd5SWVWVFhxNTE1cStROFZweGVoV2JDV2N3dz09IiwibWFjIjoiZDFlYTY3ZmJmYmUwNWI1ZTRmOGJhYjA5YjcwODk0Y2Y4NzM0NDk5YzZhZTRiYjg3MzQ0YmZjMzVhNzQ5ZDE4NiJ9

Ads
';
Advertisement
x