Nếu chỉ tìm được Luân Hồi Chi Lô là có thể đạt được Luân Hồi Chi Lô, vậy cũng quá đơn giản rồi.
Ở nơi có tiên khí, cũng là một nơi vô cùng khủng bố.
Nếu những người này đi vào trong, vậy đừng trách hắn không nhắc nhở.
- Chuyện này không cần ngươi nói, bọn ta tự có chừng mực.
Không ít người khẽ nâng mí mắt, kinh ngạc vui mừng nói.
Loại bảo tàng này, đâu thể an toàn.
Muốn phú quý thì phải mạo hiểm, nếu quá an toàn, sẽ không đạt được thứ đáng giá.
- Yên tâm, nếu bọn ta chết ở bên trong, sẽ không trách ngươi nửa lời, đa tạ Mạc công tử nhắc nhở.
Có người giả mù sa mưa nói.
Mạc Phàm nói như vậy, rõ ràng là vì không muốn bọn họ vào, sao bọn họ có thể trúng kế cấp thấp như vậy.
- Mạc công tử, có phải là bọn ta có thể vào rồi không?
Có người hỏi tiếp.
- Nếu các ngươi không sợ chết, thì tùy các ngươi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Sợ chết, nếu sợ chết, bọn ta đã không tới nơi này, chỉ cần Mạc công tử không sợ tiên khí bị bọn ta lấy đi là được.
Có người nói với vẻ hờ hững.
Tu tiên vốn nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, đi nhầm nửa bước sẽ thân tử đạo tiêu, chuyện này còn cần Mạc Phàm nhắc sao?
Vì tiên khí, cho dù liều mạng cũng đáng.
Huống chi bên trong thật sự có nguy hiểm sao?
Mạc Phàm thấy những người này không rời đi, cũng không nói gì nữa.
Hắn đi cùng Hàn Nguyệt tiên tử, không tới gần hư ảnh Luân Hồi Chi Lô, mà đi về phía Luân Hồi Động ở gần đây.
Những người khác thấy Mạc Phàm rời đi, có người do dự một lát, đi về phía sơn động Mạc Phàm biến mất.
Mạc Phàm là người đứng đầu bảng y tiên, nên hắn tiến vào, rất có khả năng đạt được Luân Hồi Chi Lô.
Đến lúc đó, một khi tìm được Luân Hồi Chi Lô, chỉ cần bọn họ ra tay nhanh hơn Mạc Phàm là được.
Có một số người thì nhìn thoáng qua hư ảnh vĩ đại kia, đi về phía hư ảnh.
Trong lúc này, ai cũng có hành động, chen chúc mà tới Luân Hồi Động.
Không lâu sau, gần như tất cả tu sĩ đều vào Luân Hồi Động.
… T
rong sơn động, Mạc Phàm và Hàn Nguyệt một trước một sau đi trong đường nhỏ gật ghềnh.
- Tiểu tử, ngươi điên rồi, lại tự mình thả bọn họ đi vào.
Hàn Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau, nhíu mày nói.
Một chiêu vừa rồi của Mạc Phàm đã đủ chấn nhiếp mọi người, cuối cùng Mạc Phàm vẫn thả bọn họ vào.
Mạc Phàm hoàn toàn không cần phải làm vậy, những người này không chỉ không cảm kích, trái lại sẽ giống như bây giờ, đi theo sau bọn họ, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn phía sau một cái, cười nhạt.
- Bọn họ tiến vào và không tiến vào không khác gì nhau lắm.
Luân Hồi Chi Lô nhất định là của hắn, những người này tiến vào cũng vô dụng.
- Vậy sao, lát nữa ngươi không hối hận là được.
Hàn Nguyệt tức giận nói.
Mạc Phàm đối phó được mấy người ngoài cửa, nhưng chuyện tìm bảo vật này, ai dám nói vạn vô nhất thất.
Mạc Phàm làm vậy, sớm muộn gì cũng ngã lộn nhào.
- Hối hận là chuyện của những người khác.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
Nói xong, hắn dừng bước ở cuối sơn động.
Cuối sơn động, một sơn động vĩ đại xuất hiện.
Trong cả sơn động, chín xích sắt cỡ cánh tay khóa một lò đan ở giữa.
Lò đan không ngừng muốn mở cấm chế, nhưng cho dù nó tránh thoát thế nào, đều không thoát thân được.
Nhìn thấy lò đan này, vẻ mặt Hàn Nguyệt tiên tử thay đổi, hỏi:
- Đây là tiên khí cổ Luân Hồi Chi Lô sao?
Bà mới nói xong, một cơn gió thổi qua bên cạnh hai người, giọng nói hưng phấn của một người vang lên.
- Tiên khí cổ này sẽ thuộc về ta, tiểu tử hối hận chưa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất