Đám người Triệu Nhã cuối cùng cũng đi tới. Nhìn thấy được cục diện trước mắt, bọn họ biết cuộc chiến đấu hết sức căng thẳng.
...
- Chết đi!
Lâm Hổ trưởng lão từ trong đám người đi ra, rít gào một tiếng, không nói thừa tiếng nào, vọt thẳng về phía Trương Huyền.
Ngươi không phải bảo Lâm gia chúng ta xin lỗi, bảo chúng ta chôn cùng sao?
Tốt lắm, ta lại nhìn xem có thực lực gì!
- Lão sư...
Nhìn thấy được hắn điên cuồng xông đến, Lộ Trùng bóp nắm đấm, lại muốn lao về phía trước.
- Không cần!
Lắc đầu, Trương Huyền hít sâu một hơi, ngăn cản Lộ Trùng. Đột nhiên dưới chân hắn thoáng động.
Hai cánh tay hắn vẫn để ở sau người, toàn thân húc mạnh về phía trước.
Thiết quyền của Lâm Hổ còn chưa có rơi xuống trên người hắn, toàn thân hắn đã chui vào trong lòng đối phương.
Ầm!
Tiếng đá lớn lao nhanh. Vị Lâm gia này là cường giả Tông Sư cảnh hậu kỳ, còn chưa có kịp phản ứng, lại thoáng một chút bay ra ngoài. Người còn ở trên không trung, máu tươi lại điên cuồng phun ra. Ở dưới lần va chạm này, đan điền trực tiếp nổ tung, trở thành phế nhân.
Phù phù!
Hắn bay ra hơn mười thước, ngã trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Đan điền bị hủy, xương cốt toàn thân bị va chạm gần như bị toàn bộ phá hủy. Cho dù cứu sống, sợ rằng đời này cũng kết thúc.
- Cái gì?
- Cường giả Tông Sư hậu kỳ bị hắn thoáng một chút đánh bay?
- Làm sao làm được?
...
Tất cả mọi người bối rối.
Vốn tưởng rằng nhất định phải chiến đấu một hồi, cũng có thể nhân cơ hội xem thử, rốt cuộc vị Liễu hội trưởng này có thực lực gì. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới người được gọi là Thiết Tí Hổ, ngay cả trước mặt cũng chưa từng đi tới, đã trực tiếp bị đánh bay...
Đây phải là thân thể cường đại và tốc độ phản ứng tới mức nào?
- Thực lực của hắn...
Vẻ mặt Mạc Vũ còn đờ ra, đầu óc không hoạt động nổi.
Mấy ngày hôm trước mới đột phá Tông Sư cảnh sơ kỳ. Hiện tại một chiêu lại đập cho Tông Sư hậu kỳ đụng sinh tử không rõ...
Người này rốt cuộc tu luyện thế nào?
- Lão sư...
Trong đám người kinh ngạc nhất tuyệt đối phải kể tới Lộ Trùng.
Thậm chí đã không phải là kinh ngạc, mà là phát điên.
Trước đó, vừa giáo dục hắn, cùng người chiến đấu phải tìm khuyết điểm, mà không phải sử dụng thân thể ngang ngược đi va chạm. Kết quả... lão sư vừa ra tay, lập tức đánh bay một người!
Có nhầm hay không?
Khuyết điểm ngươi nói trước đó đâu?
Nói kỹ xảo sao?
So với trước đó, ta sử dụng man lực va chạm, có gì khác nhau?
- Lâm Hổ...
Đám người Lâm Nhược Thiên cũng không nghĩ tới Lâm Hổ ngay cả nửa chiêu cũng không thể chống đỡ được, đã bị đánh tới phế bỏ, mỗi một người đều có sắc mặt khó coi.
Thực lực của hắn, ở Lâm gia tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối không tính là yếu đi. Một chiêu đánh bại kẻ địch, tàn nhẫn như vậy, xem ra hắn thực sự coi thường người này!
- Xem ra quả nhiên có chút bản lĩnh. Thảo nào lớn lối như vậy. Chỉ có điều... chỉ có chút bản lĩnh này, lại dám ở Lâm gia kiêu ngạo. Ta thấy ngươi đã tìm nhầm chỗ rồi!
Liếc mắt thoáng nhìn Lâm Hổ nằm dưới đất, Lâm Nhược Thiên híp mắt lại, lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Trương Huyền, lại không có sự
khinh thường trước đó.
Va chạm như vậy lại khiến Lâm Hổ bị đụng tới tàn phế. Mặc dù hắn cũng có thể làm được, chỉ có điều, không có khả năng có thoạt nhìn nhẹ nhàng giống như đối phương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất