Từ Diệc Huyên đang ăn nho, cô ta cứ thế quả nho trong tay đi, đứng lên chỉ thẳng vào Vu Hân Tuệ và quát tháo. 

             Cô ta là tiểu hoa đán đang nổi, mặc dù chỉ là minh tinh hạng hai, nhưng có rất nhiều tin tức lăng xê, mỗi tháng đều có mấy tin không trùng lặp, độ hot luôn rất cao. 

             Chỉ có điều kỹ thuật diễn của cô ta quá kém, bị mọi người chê là cương thi, còn bị phanh phui tính cách tiểu thư ra ngoài. 

             Tóm lại, trong mắt người bình thường, cô ta chẳng phải hạng tốt lành gì. 

             "Cô Từ, Hân Tuệ là phó tổng giám đốc của công ty tôi, làm phiền cô ăn nói tôn trọng một chút!", sắc mặt của Hàn Tuyết trầm xuống. 

             "Sao thế? Tổng giám đốc Hàn còn định bênh vực, lấy thế ép tôi hả?" 

             Từ Diệc Huyên nhướng mày lên, trong mắt mang theo sự ghen ghét. Từ nhan sắc cho đến dáng người, từ khí chất cho đến phong thái của Hàn Tuyết đều hơn hẳn cô ta. 

             Nhất là khi thấy Trịnh Tuấn Triết nhiệt tình với Hàn Tuyết như thế, cô ta càng thêm đố kỵ. 

             Trong lòng cô ta biết rất rõ, tiềm lực phát triển của Trịnh Tuấn Triết lớn hơn cô ta nhiều, nếu có thể bám vào hắn ta thì chẳng cần hao tâm tổn trí gì nữa, cứ thế mang "khuôn mặt cương thi" mày đi đóng phim là được. 

             "Hiện tại, tôi yêu cầu giám đốc Vu của cô xin lỗi tôi và Tuấn Triết, những lời nói vừa rồi đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi rồi!" 

             Từ Diệc Huyên chỉ vào Vu Hân Tuệ, kiêu ngạo nói: "Nếu không xin lỗi, vậy thì tôi sẽ không tham gia hoạt động lần này!" 

             Vu Hân Tuệ tức mà không biết làm sao, Hàn Tuyết sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Cô Từ nhất định phải làm căng như thế sao?" 

             "Tổng giám đốc Hàn, tôi không muốn nói tới những chuyện khác, bây giờ tôi chỉ muốn nhận được một lời xin lỗi, nếu không thì tạm biệt!" 

             Vừa nói, Từ Diệc Huyên vừa vươn tay ra cầm chiếc túi xách cá xấu LV của mình, giả bộ đòi đi. 

             Người đại diện đứng ra, thản nhiên nói: "Tổng giám đốc Hàn, bảo giám đốc Vu xin lỗi Diệc Huyên trước đi, những chuyện khác chúng ta sẽ bàn bạc sau. Các cô đã đổ bao nhiêu tâm huyết vào lễ khánh thành lần này, chắc cô không muốn lãng phí đâu nhỉ?" 

             "Hơn nữa, nếu để fans của Diệc Huyên biết cô ấy đột ngột vắng mặt trong hoạt động vì bị giám đốc của công ty cô sỉ nhục thì e rằng ảnh hưởng nghiêm trọng tới các cô đấy!" 

             Người đại diện cảm thấy rất tự tin, sắp bắt đầu hoạt động rồi, Hàn Tuyết không có nhiều sự lựa chọn, hắn tin chắc là Hàn Tuyết sẽ thỏa hiệp. 

             Sắc mặt của Hàn Tuyết lạnh lùng tột độ, đây là một tội danh hư cấu, cô sẽ không để Vu Hân Tuệ gánh chịu. 

             Đang định mở miệng thì Vu Hân Tuệ đã lên tiếng trước: "Cô Từ, Hân Tuệ xin bày tỏ lòng áy náy với cô vì những lời nói của mình, tôi xin lỗi!" 

             Dứt lời, Vu Hân Tuệ còn cúi người thật thấp với Từ Diệc Huyên, chỉ có điều bờ môi đang cắn chặt chứng tỏ cô ta không cam lòng. 

             Ngọn lửa giận dữ trong lòng Hàn Tuyết trào dâng, cô lập tức kéo Vu Hân Tuệ lên, đang định lên tiếng thì Vu Hân Tuệ đã đánh mắt ý bảo cô ấy đừng nói. 

             Cô ta đã xin lỗi rồi, cho dù ấm ức một chút thì cũng không thể để lãng phí tâm huyết của Hàn Tuyết được. 

             Nhìn cảnh tượng ấy, Từ Diệc Huyên hừ một tiếng, kiêu ngạo như một con thiên nga trắng, tiếp tục ngồi xuống ăn nho. 

             Hàn Tuyết hít sâu một hơi, cô nhìn đồng hồ, cố gắng kìm nén cơn tức, nói: "Hân Tuệ đã xin lỗi rồi, tiếp theo hãy nói điều kiện của các người đi, còn năm phút nữa là sẽ tới lượt các người lên sâu khấu!" 

             "Tổng giám đốc Hàn quả là người dứt khoát, Công Nghệ Tuyết Phàm sẽ phát triển lớn mạnh nhanh thôi!" 

             Người đại diện nịnh nọt một câu rồi vươn hai ngón tay ra: "Tổng giám đốc Hàn, các cô không hợp tác thành công với các doanh nghiệp lớn, chúng tôi cảm thấy rất khó xử, nhưng dù sao cũng là hợp tác hữu nghị, chỉ cần cô chi trả thêm số tiền này thì chúng tôi sẽ đồng ý lên sân khấu!" 

             Hàn Tuyết nhíu mày lại, trong lòng không ngừng suy nghĩ, mặc dù Từ Diệc Huyên và Trịnh Tuấn Triết có rất nhiều scandal, nhưng dù sao cũng là minh tinh hạng hai. 

             Chi phí để bọn họ lên sân là sáu trăm ngàn một người, tổng thời gian mười lăm phút, phút, so với các minh tinh hạng hai thì cũng không thấp. 

             Người đại diện vươn hai ngón tay ra, Hàn Tuyết ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Hai trăm ngàn, tôi đồng ý, nhưng kết thúc hoạt động mới thanh toán!" 

             "Cái gì?" 

             Từ Diệc Huyên sửng sốt giây lát rồi hét lên, đồng thời đứng phắt dậy: "Tổng giám đốc Hàn, cô đang đuổi ăn mày đấy à?" 

             "Có chút xíu thành ý như vậy, tôi nghĩ chúng ta không cần tham gia đâu!" 

             "Diệc Huyên, cô đừng vội, tổng giám đốc Hàn hiểu lầm thôi, đều tại tôi không nói rõ!" 

             Người đại diện vội vàng mở miệng, nói với Hàn Tuyết: "Tổng giám đốc Hàn, cô hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi không phải là hai trăm ngàn, mà là hai mươi triệu!" 

             "Tăng gấp trăm lần? Hai mươi triệu?" 

             Theo bản năng, Hàn Tuyết hỏi lại, tăng lên gấp trăm lần? 

             Người đại diện nói một cách đương nhiên: "Đúng thế, là hai mươi triệu, bọn họ là siêu sao quốc tế trong tương lai, nếu cô trả hai mươi triệu, chúng tôi có thể làm người đại diện cho sản phẩm của các cô nữa!" 

             "Ha ha ha..." 

             Hàn Tuyết giận quá hóa cười, cô lớn tiếng quát người đại diện: "Các người ăn cướp đấy hả? Hai mươi triệu đủ để tôi mời hết các minh tinh hạng nhất trong nước tới rồi, làm người thì phải tự biết thân biết phận!" 

             "Các người không muốn làm thì cút hết đi cho tôi!" 

             Hàn Tuyết thực sự nổi giận rồi, cô chẳng để ý tới điều gì nữa, cứ thế quát ầm lên. Từ Diệc Huyên mấp máy môi, nhưng không dám lên tiếng. 

             Đưa ra số tiền này, trong lòng cô ta cũng bồn chồn lắm chứ, nhưng đó là số tiền mà Đường Kỳ Tài căn dặn bọn họ, bọn họ chỉ có thể nói như vậy. 

             Võ đường là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng, không thiếu thủ đoạn để xử lý đám minh tinh như bọn họ, bọn họ không dám phản đối. 

             Dù sao, nếu Hàn Tuyết không trả tiền thì bọn họ sẽ không lên sân khấu, làm Hàn Tuyết và Diệp Phàm mất mặt, hoàn thành yêu cầu của Đường Kỳ Tài là coi như đạt được mục đích. 

             Nếu Hàn Tuyết trả tiền, bọn họ sẽ kiếm được một món hời, tính kiểu gì cũng lãi. 

             Người đại diện giật mình vì tiếng quát của Hàn Tuyết, nhưng nhớ tới lời dặn của Đường Kỳ Tài, hắn đanh mặt lại, nói bằng giọng âm trầm: 

             "Tổng giám đốc Hàn đã nói thế thì chúng tôi đi là được, nhưng nếu có fan hâm mộ hỏi thì chúng tôi sẽ nói là tổng giám đốc Hàn bảo chúng tôi cút!" 

             "Còn nữa, trước khi đi, tổng giám đốc hàn lo bồi thường phí vi pham hợp đồng đi, năm mươi phần trăm, hai người là sáu trăm ngàn!" 

             Hàn Tuyết tức điên lên, làm người mà có thể mặt dày vô liêm sỉ đến mức này, quá đáng hơn cả Lưu Tú Cầm nữa. 

             Thậm chí đến lúc này bọn họ vẫn uy hiếp cô, cô tức đến mức lồng ngực cứ phập phồng. 

             "Tiểu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?", lúc này, Diệp Phàm bước từ ngoài vào. 

             Tới giờ lên sân khấu rồi, Hàn Tuyết cũng đã vào đây được một lúc, Diệp Phàm không yên tâm, vậy nên đã sắp xếp cho đội múa lên biểu diễn một bài, tạm thời cầm chân phóng viên và người xem. 

             Diệp Phàm đi tới, thấy Hàn Tuyết nổi giận đùng đùng, anh hỏi và biết được đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng. 

             Anh nhìn về phía người đại diện: "Có kẻ đã sai các người cố tình gây sự đúng không?" 

             Người đại diện gân cổ lên: "Không có ai hết, đây là suy tính bình thường của chúng tôi. Tôi không muốn nói nhiều, một là bỏ ra hai mươi triệu, hai là lấy ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng sáu trăm ngàn, fan hâm mộ mà hỏi thì chúng tôi sẽ nói là tổng giám đốc Hàn bảo chúng tôi cút!" 

             "Ha ha, đòi hai mươi triệu, không sợ có mạng đòi tiền, nhưng không có mạng tiêu hả?" 

             Diệp Phàm cười lạnh: "Hôm nay là ngày khánh thành, vốn tao không muốn gây chuyện, nhưng màu đỏ cũng coi như điềm may!" 

             Vứt dứt lời, Diệp Phàm vươn tay ra túm tóc người đại diện rồi đập thật mạnh vào bàn gỗ. Rắc một tiếng, người đại diện gãy mũi. 

             Không đợi hắn hét lên, Diệp Phàm đã túm tóc hắn lên, đấm thẳng vào bụng hắn. 

eyJpdiI6ImVxVGZMWTVSdDhzZERlY1FBbjdqSkE9PSIsInZhbHVlIjoiM0FESlhwYnk3YUp3cFpcLzZ0ODdCb1pEcGdvUzdhMFwvc09GN3JEUWIzZmhLRFwveVd3Z2tyang1Z0dhMTJSanUxdzV4U0dWeUZJSGJXVjJ6OTVTS1wvaldHUmNWOVdJY2FzeEE3ajUxOGJvUGpQYkI2d3IxTkJsN05EZU5VXC9PTEZxVllVZ002VGp3N05mTFo3NXdCSmFCNVFpcGE1RXJ0ZVwvVkpMempiUlRCRkJOb3ZCeW56amp3Q3JpblJGMTg3Z3M5IiwibWFjIjoiNGQzYTJkYWZlZWNkYWM2NzQwOTY4M2I2NzczMDI0MDlmMTVlMmVmZDgyMTgxMGUwZTkyMDlhMzJmY2Q4NjVkYyJ9
eyJpdiI6InZOVVJ0Sk96bE02OWo3YUFKMFdYS1E9PSIsInZhbHVlIjoibTA0N1FnblkxbFRoQllzWWd2azJ3cWd3dFlyUWs0TVFVZXNvTVNvMkNQQzFvTmtOQklLY0k1N0pMK3gzZytGSDIrQUFyTnZNN2pwVFVUVjNiU0pyeDF1WjF3OHdzNXQxXC9YOXF6XC9OZHdXMjZCM21LamZubnF2RHVjTFg1bDdoZ2QweFNrRnlmanNQWk5XRmxMamxjdEcyMGt6U1ZPc2NWcDNpdjd2VXgzSko3c1NKS29jU09YOGlcL2ZMK0RFZUk3dXZ6c2tOTXBINWZQdDd3Nk1OQXR5Y1JseThVQ3VyTnE5RXYwK3BJbHVsNVRJbnhBWkFNS29nNjJhOGx4XC9jY2drR1NHdGRjbkR2ZEFGVmxJOFR6ZDlSUUZWVDNua0VGUHAyU3VoSVl4Nks4N0xsWUdNQzhISDliblhNVURzYWRIZVpBaXpaTUlub0VxbSt1VnpVeUREbW9xdWRjVUQrTWpyS2doVUhrMU4wWFErMGh5NHdUZnVMQ2QreTU4MkxxbyIsIm1hYyI6IjJiYzcyNDRmMDg0NDdmZDAwN2QwZjlkN2IwN2NmYmMwMThhZjgyMDFkNjU3ODA3NzA0YTAxZGMxNTg1ZDU5NjMifQ==

             Diệp Phàm giẫm thẳng lên mặt người đại diện: "Có đòi hai mươi triệu nữa không?"

Ads
';
Advertisement
x