Tại biệt thự nhà họ Diệp, bên trong gian phòng khách chính, những người nhà họ Diệp đều đang ngồi bên trong.
Hôm nay là ngày Diệp Phàm trở về nhà họ Diệp sau mười hai năm bị đuổi ra khỏi dòng tộc, song những người trong nhà họ Diệp đều có phản ứng khác nhau.
Có người hiếu kỳ chờ đợi, có người lặng lẽ ngồi quan sát, nhưng phần lớn là không dừng buông ra những tràng cười khô khốc mà lòng chứa đầy thù hận.
Một đôi vợ chồng già ngồi ở vị trí chính, ở giữa đặt chiếc bàn vuông, những người khác ngồi ở hai bên.
Cặp vợ chồng này không ai khác chính là người đứng đầu nhà họ Diệp, ông nội của Diệp Phàm – Diệp Chấn Hà cùng bà nội của anh – Thẩm Thiên Quỳnh.
Hai hàng ngồi bên dưới cũng rất thú vị, có bốn người phụ nữ ngồi bên phía Diệp Chấn Hà.
Bọn họ đều cháu gái ruột của ông cụ!
Còn ngồi bên phía bà cụ Thẩm, gồm có bốn nam ba nữ, những người này không mang họ Diệp mà mang họ Thẩm.
Mặc dù những người đều là người bên nhà bà cụ Thẩm, song hiện tại bọn họ đều đang giữ các chức vụ khác nhau trong nhà họ Diệp, cho nên lúc này cùng ngồi đợi Diệp Phàm trở về!
Thế nhưng, mọi người ai cũng tỏ ra mất kiên nhẫn, chứng tỏ bọn họ cũng đã phải ngồi chờ khá lâu.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào, nhìn thấy người này đi tới, Diệp Chấn Hà liên lên tiếng: “Diệp Hiền, Diệp Phàm về chưa?”
Diệp Hiền quản gia của nhà họ Diệp, chắp tay nói: “Dạ thưa, cậu chủ bị người của phân cục đường sắt thủ đô bắt đi rồi ạ!”
Diệp Chấn Hà cau mày, nói: “Mau nói chuyện này là thế nào?”
“Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, nghe nói cậu chủ dùng vũ khí đánh gẫy răng cháu của Viên Tùng Quân phó cục trưởng phân cục đường sắt...”
Diệp Hiền nói lại một lượt những gì mà mình nghe ngóng được, tất cả mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ khinh thường ra mặt, người còn chưa thấy đâu đã gây chuyện được ngay.
Nào phải là cậu lớn của nhà này về, mà là đứa chỉ giỏi gây chuyện quay về thì có.
“Hừ, cái thứ chỉ biết gây chuyện, cái ngữ này quay về thì có tác dụng gì cơ chứ!”, bà cụ Thẩm lạnh lùng lên tiếng.
“Bà dì nói đúng ạ, còn chưa về tới nhà, đã gây chuyện rồi, thật đúng đồ gây hoạ!”, người phụ nữ xinh đẹp này tên Thẩm Man Vân, người rất được lòng bà cụ Thẩm.
“Hừ, dùng vũ khí đánh người, tôi thấy cũng phải ngồi tù nửa năm, tránh sau này trở về nhà không coi ai ra gì!”
Người đàn ông trung niên này chính là em trai út của Thẩm Thiên Quỳnh – Thẩm Quảng Binh, người giữ vị trí cao trong sản nghiệp nhà họ Diệp.
Mấy người cùng hùa nhau châm chọc, đều là người bên nhà Thẩm Thiên Quỳnh, còn mấy người phụ nữ bên nhà họ Diệp mặc dù cũng tức ra mặt.
Nhưng không nói ra, dù gì Diệp Phàm cũng là người nhà họ Diệp, có gây ra chuyện đi nữa thì cũng vẫn là người một nhà.
Diệp Chấn Hà nghe mấy lời châm chọc này nhưng cũng tỏ ra vô cảm, dường như người đang bị nói không phải cháu nội ông ta.
Nhà họ Diệp bây giờ sóng gió liên miên.
Bên ngoài thì có em trai ruột của ông cụ – Diệp Chấn Đình, cũng muốn tranh quyền làm chủ gia tộc.
Bên trong thì có Thẩm Thiên Quỳnh đứng đầu người nhà họ Thẩm, cũng muốn đứng ra khống chế ông cụ nắm mọi quyền hành trong nhà họ Diệp.
Thế nhưng, cũng vì Diệp Chấn Đình, nên Thẩm Thiên Quỳnh người đứng đầu nhà họ Thẩm mới không dám quá tự phụ.
Mọi chuyện này xảy ra cũng chỉ vì bởi bên nhánh nhà ông cụ giờ chỉ còn lại đúng hai người đàn ông!
Đúng lúc này, mọi tiếng xì xào bàn tán chợt im bặt khi thấy Chu Tình từ bên ngoài đi vào.
Người bên nhà họ Thẩm nhìn thấy Chu Tình, ai nấy cũng cau mày, ánh mắt có vài phần kiêng nể.
“Bố, mẹ...”, Chu Tình đi tới, điềm đạm cúi chào.
“Hừ, Chu Tình, chuyện con trai lớn của con là thế nào?”
“Vừa mới về tới thủ đô đã gây ra chuyện rồi, loại người như vậy làm sao có thể điều hành nhà họ Diệp!”, Thẩm Thiên Quỳnh lạnh lùng nói, không thèm giữ chút thể diện cho con dâu.
Chu Tình cũng không để ý, đáp lại: “Mẹ, việc này mẹ không cần phải nhọc lòng, Tiểu Phàm sẽ bình an trở về!”
“Hừ!”
Thẩm Thiên Quỳnh ừ hử một tiếng: “Cái thứ rác rưởi chuyên gây chuyện ấy thì không chèo chống được nhà họ Diệp, cho dù nó có là cháu đích tôn đi nữa!”
“Sẽ không làm mẹ thất vọng đâu ạ!”
Thái độ bình thản của Chu Tình đã khiến Thẩm Thiên Quỳnh cảm thấy bực bội trong lòng, vì bà cụ có cảm giác như đánh vào bị bông, không có tác dụng gì.
Sống tới ngần này tuổi, nên bà cụ cũng rất biết điều chỉnh cảm xúc, mặt bà cụ sẽ không bao giờ biến sắc kể cả núi Thái Sơn có đổ ngay trước mắt.
Chí ít có thể ở trước mặt Diệp Chấn Hà, ngoan cường kéo người của nhà họ Thẩm đường hoàng bước vào sản nghiệp nhà họ Diệp.
Thế nhưng, duy chỉ có đứa con dâu trước giờ luôn tươi cười này lại rất dễ khiến bà cụ tức giận!
“Chu Tình, con định xử lý thế nào?”, Diệp Chấn Hà bình thản nói.
“Có người ngăn cản, nhưng con tin Tiểu Phàm qua đêm nay sẽ bình an trở về!”, tuy nghe giọng của Chu Tình vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Chấn Hà lại nhận ra sát ý vô cùng dữ tợn từ trong lời nói của bà ta!
Diệp Chấn Hà trầm mặc một lúc, sau đó chỉ nói: “Bằng mọi giá!”
Ông cụ đúng là đã có tuổi, nhưng nếu như khiến ông cụ tức lên, thì ông cụ cũng sẵn sàng nhe nanh múa vuốt!
Tuy giọng nói vẫn rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa sát khí!
Chu Tình nhận lệnh, gật đầu đi ra!
Lúc này căn phòng lại trở nên ầm ĩ, Diệp Chấn Hà lại nhắm mắt lại, phớt lờ cả câu hỏi của Thẩm Thiên Quỳnh!
Sau khi Chu Tình ra khỏi phòng khách, liền đi về phía hậu viện nhà họ Diệp, đây chính là cấm địa nhà bọn họ, có rất ít người được ra vào khu vực này.
Trong phòng giam, Diệp Phàm đang nằm suy nghĩ khi thấy Viên Tùng Quân đột ngột thay đổi thái độ, hơn nữa ánh mặt lão ta nhìn anh trong lúc nói chuyện giống như nhìn người chết không bằng.
Anh cũng không dám tin Viên Tùng Quân dám diệt khẩu anh, bởi một là lão ta không dám, hai là cũng không cần thiết.
Hơn nữa, thái độ trước đó của Viên Tùng Quân tốt như vậy, nhất định là đã nhận được cuộc điện của nhân vật lớn nào đó, bảo lập tức thả anh ra.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy đã đến đêm, trong phòng giam đã vang lên tiếng ngáy đều đều của một vài phạm nhân.
Một giờ sáng!
Diệp Phàm còn chưa ngủ, miệng còn đang lẩm bẩm, anh vẫn đang dùng cách riêng của mình để tính thời gian, nhưng trong lòng chợt có cảm giác khó chịu.
Không tài nào tả nổi!
Đúng lúc này, anh phát hiện ra một mùi hương đặc biệt, mặc dù nó bị lẫn trong cả đống mùi hôi chân, mùi mồ hôi bốc lên từ trong phòng giam.
Mùi hương này rất nhạt, nếu như ở trong các phòng khách sạn, anh cũng sẽ không thể nhận ra được.
Nhưng giữa đống mùi hôi thối trong phòng giam này, mùi hương này lại rất nổi bật.
“Soạt!”
Tâm pháp Bổ Thiên Quyết được sử dụng, một luồng khí từ đan điền được toát ra, khoá chặt vị giác và khứu giác của anh, tránh để hít phải mùi hương này.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng giam mở ra, đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở to, nhưng rồi lại nhanh chóng nhắm hờ, giống như đang nằm ngủ.
Chỉ thấy, có ba người đi vào, nói với quản giáo giữ cửa mấy câu, quản giáo liền giao lại chìa khoá, giống như đổi ca, sau đó quản giáo rời đi ngay.
“Cạch!”
Cánh cửa phòng giam mở ra, ba người này bước vào, rồi dừng lại khi còn cách Diệp Phàm một mét rưỡi.
“Diệp Phàm, bây giờ có chuyện cần anh hỗ trợ điều tra, lập tức tỉnh dậy mau!”, người vừa đến cất tiếng nói.
Diệp Phàm không phản ứng gì, người này tiếp tục gọi lần nữa, một lèo nói liền bảy tám câu, nhưng Diệp Phàm vẫn nằm trơ ra đấy.
Lần này người đó không nhắm vào bả vai Diệp Phàm, mà nhắm thẳng vào cổ anh!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất