Tối qua, sau khi suy nghĩ về những lời Diệp Phong nói, sau cùng Thu Mộc Trân cũng hạ quyết tâm sẽ tổ chức lễ khai trương cho bất động sản Mộc Phong như kế hoạch định sẵn.
Thu Mộc Trân trang điểm kỹ để che đi đôi mắt sưng húp vì khóc đêm qua, sau đó cùng Diệp Phong đi tới công ty. Hôm nay, tin tức về đêm hội doanh nhân hôm qua đã tràn lan trên Internet, Hàn Lệ và Thu Lỗi sợ mất mặt nên không tới tham dự, sau cùng chỉ có mình Diệp Phong đi cùng cô.
Chín giờ lễ khai trương tổ chức nhưng tám giờ vợ chồng Thu Mộc Trân đã đến nơi. Ở nhà hàng Dụ Long phía đối diện, nhà họ Thu đã bao cả nhà hàng, giăng đèn lồng, trải thảm đỏ, mời cả mấy cô gái xinh đẹp đứng nhảy múa, chào khách trước cửa, người ra kẻ vào cười cười nói nói.
Trái ngược với khung cảnh ồn ã náo nhiệt đó, công ty bất động sản Mộc Phong ở phía đối diện vắng tanh vắng ngắt, chỉ vỏn vẹn có vài nhân viên trong công ty. Thậm chí, có một số nhân viên sau khi xem tin tức về vụ việc tối qua đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Thu Mộc Trân trong lòng buồn bã nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, nở nụ cười thật tươi. Đám người nhà họ Thu ở phía đối diện thấy cảnh này thì ai nấy cười đắc ý, nhìn Thu Mộc Trân với ánh mắt khinh thường.
Giờ đã là chín giờ, khách khứa bên phía nhà hàng Dụ Long đã đến tấp nập. Ông cụ Thu, Thu Quang và Thu Mộc Doanh đứng đón khách tay bắt mặt mừng.
Thu Mộc Trân nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chạnh lòng. Cứ thế, thời gian cứ trôi qua... 5 phút... 10 phút... rồi 15 phút!
Kéttttttt!
Tiếng lốp xe ô tô ma sát xuống mặt đường. Một chiếc BMW đen bóng đi tới, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên tóc đã hơi điểm bạc, mặc bộ vest màu lam đậm vô cùng cao quý bước xuống xe. Đằng sau là bốn năm người mặc vest đen thắt cà vạt chỉnh tề, tay khệ nệ bê lẵng hoa và những hộp quà màu đỏ bước về phía bất động sản Mộc Phong.
Người đàn ông đi đầu vừa nhìn thấy vợ chồng Diệp Phong đã cúi đầu chào, dõng dạc nói: “Tôi, Thẩm Cửu Ức tới chúc mừng bất động sản Mộc Phong khai trương. Chúc tiên sinh và phu nhân khai trương hồng phát!”
Thu Mộc Trân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vã bước tới, cúi đầu cảm ơn rồi mời Thẩm Cửu Ức vào bên trong dự lễ.
Sau Thẩm Cửu Ức, vô số những chiếc xe sang khác cũng dừng lại trước cửa bất động sản Mộc Phong, đỗ thành một hàng dài.
....
“Tôi là Lý Tuyết Kỳ, anh trai tôi Lý Nhị hôm nay có việc bận không tới được nên tôi thay anh ấy tới chúc mừng bất động sản Mộc Phong khai trương! Chúc cô chủ Thu khai trương hồng phát!”
“Tôi là Trần Nam, đại diện bố mình Trần Ngạo tới chúc mừng bất động sản Mộc Phong khai trương Hồng Phát!”
“Tôi là Lôi Ngạo Đình, con trai ông Lôi của Cảnh Châu thay mặt bố tới chúc mừng bất động sản Mộc Phong khai trương hồng phát!”
....
Đoàn người lũ lượt đi vào chúc mừng, hơn nữa đây đều không phải người thường mà là những nhân vật tai to mặt lớn, vô cùng có máu mặt.
Nhà họ Thu thấy cảnh này thì sa sầm mặt lại. Rốt cuộc vợ chồng tên phế vật kia có gì mà được bao nhiêu nhân vật lớn tới chúc tụng như vậy chứ?
Đặc biệt là Thu Mộc Doanh thì càng đứng ngồi không yên, quyết chí tìm cách phá lễ khai trương của Thu Mộc Trân cho bằng được.
Cô ta kéo tay chồng mình, hai người họ chụm đầu xì xào với nhau gì đó rồi cùng gật đầu, nhìn nhau cười ranh mãnh.
Sau đó, Sở Văn Phi cầm hai ly rượu, đi tới chỗ một người thanh niên đang đứng cách đó không xa.
Người này không ai khác chính là Ngô Dụng, bạn thân của Sở Văn Phi từ thuở tấm bé. Hai người họ học cùng nhau từ cấp hai, sau đó thân thiết đến tận bây giờ. Anh ta là con của phó thị trưởng Vân Châu Ngô Vệ Đào. Ngô Dụng này cũng đang được bố mình cất nhắc, định cho nối nghiệp ông ta. Nhờ hào quang của bố mình mà Ngô Dụng này cũng có chút quyền thế, đi đến đâu những người xung quanh cũng phải nể mặt anh ta vài phần.
Sở Văn Phi đưa một ly rượu cho Ngô Dụng, mỉm cười nói: “Người anh em, lâu lắm mới có dịp gặp cậu. Dạo này vẫn ổn chứ?”
Ngô Dụng ha ha cười lớn, choàng vai Sở Văn Phi đáp: “Giữa chúng ta cần gì nói mấy câu hỏi thăm khách sáo đó. Tôi lúc nào mà chẳng ổn. Sao thế? Có việc gì muốn nói với tôi à?”
Sở Văn Phi cười đáp: “Đúng là vẫn thẳng thắn y như xưa, hôm nay tôi có chút việc cần nhờ cậu giúp đây!”
Ngô Dụng hào sảng đáp: “Chỗ anh em khỏi câu nệ, nói!”
Sở Văn Phi mỉm cười, sau đó ghé tai Ngô Dụng thì thầm một lát. Ngô Dụng nghe xong thì mỉm cười vỗ vai Sở Văn Phi nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, cứ giao cho tôi!”
Nói rồi, Ngô Dụng rút điện thoại gọi cho ai đó: “Vương Lâm, tôi nhận được tin báo công ty bất động sản Mộc Phong lừa đảo, anh cử người tới đưa giám đốc công ty này về điều tra cho tôi!”
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Dụng cười tự tin, nói với Thẩm Phi: “Đã xong!”
....
Lúc này, bên phía bất động sản Mộc Phong cũng đã bắt đầu náo nhiệt, người ra người vào tấp nập.
Đột nhiên, hai chiếc ô tô đi tới. Cửa xe mở ra, một đoàn người rầm rập bước xuống, đi đầu là thanh tra của Sở Công thương – Vương Lâm.
Anh ta dẫn đầu một tốp người, hùng hổ đi tới hỏi: “Ai là Thu Mộc Trân? Giám đốc công ty bất động sản Mộc Phong?”
Thu Mộc Trân thấy có biến liền vội vã đi tới đáp: “Chính là tôi!”
Vương Lâm sẵng giọng nói: “Chúng tôi là thanh tra của Sở Công thương, nhận được đơn tố cáo công ty cô lừa đảo, mời cô theo chúng tôi về Sở làm việc!”
Nói rồi, không đợi Thu Mộc Trân đồng ý, Vương Lâm cho người lao tới định kéo cô đi. Nhưng Diệp Phong đứng bên cạnh ngay lập tức chắn trước mặt Thu Mộc Trân. Anh lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi anh có bằng chứng xác thực không? Nếu chỉ dựa vào đơn tố cáo của ai đó thì anh không có quyền đưa cô ấy đi. Mà kể cả có chứng cứ thì việc bắt giữ người là việc của cảnh sát, không phải của Sở Công thương các người!”
Vương Lâm cười lạnh: “Cứ để cô ta đi với chúng tôi trước, tới đó chúng tôi sẽ cung cấp bằng chứng!”
Sau đó anh ta lại toan cho người lao về phía Thu Mộc Trân. Thế nhưng, đúng lúc này, một chiếc xe ô tô đi tới. Từ trên xe, phó thị trưởng thành phố Vân Châu – Ngô Vệ Đào bước xuống, tay cầm giỏ quà tiến về phía trước.
Vương Lâm cũng tò mò quay người lại, thấy Ngô Vệ Đào, mặt anh ta hơi sững lại. Ngô Vệ Đào cũng đã nhìn thấy Vương Lâm.
Ngô Vệ Đào là phó thị trưởng dưới quyền Hàn Đông Dân, thế nhưng ông ta mới là người trực tiếp quản lý Sở Công thương của thành phố, nên đương nhiên quen đám thanh tra này. Ngô Vệ Đào ngạc nhiên hỏi: “Vương Lâm, cậu và đám người này tới đây làm gì vậy?”
Vương Lâm vội vã đáp: “Thưa phó thị, có người báo cáo công ty bất động sản Mộc Phong làm ăn không đàng hoàng nên chúng tôi tới đưa giám đốc công ty này về Sở phục vụ công tác điều tra!”
Ngô Vệ Đào mặt biến sắc, hỏi lại: “Cái gì? Bất động sản Mộc Phong làm ăn không đàng hoàng? Ai là người trình báo?”
Vương Lâm bối rối đáp: “Dạ... dạ... chính là... con trai của phó thị - cậu chủ Ngô ạ!”
“Cái gì?”, Ngô Vệ Đào thảng thốt, lập tức quay lưng, rút điện thoại gọi điện cho con trai.
“Mày làm gì vậy hả? Mày biết công ty Mộc Phong kia có người chống lưng đáng sợ như thế nào không mà dám chọc vào? Mày đang ở đâu? Lập tức tới bất động sản Mộc Phong xin lỗi ngay! Không thì cái chức phó thị của bố mày cũng không giữ được đâu!”, Ngô Vệ Đào mắng xối xả. Ông ta là phó thị trưởng, cấp dưới của Hàn Đông Dân nên sớm đã được nghe giai thoại về Diệp Phong. Người khiến cả Hàn Đông Dân phải nể sợ như vậy thì đương nhiên Ngô Vệ Đào cũng không dám dây vào.
Vốn hôm nay Ngô Vệ Đào định tới tham dự buổi lễ khai trương này để tìm cơ hội kết giao với Diệp Phong, vậy mà thằng con trời đánh của ông ta lại gây ra chuyện như thế này!
Sau khi mắng Ngô Dụng xong, Ngô Vệ Đào quay đầu lại, lạnh lùng quát: “Thả người ra ngay! Dám lộng quyền như vậy! Lát nữa về tôi sẽ xử lý cậu sau!”
Sau đó ông ta vội vã quay sang vợ chồng Thu Mộc Trân xin lỗi rối rít: “Thực lòng xin lỗi, là do thằng nghịch tử nhà tôi không hiểu chuyện! Tôi đã gọi nó tới đây đối chất, thực lòng xin lỗi mọi người!”
....
Ở đầu bên kia, sau khi bị bố mắng xối xả, Ngô Dụng vô cùng sững sờ. Bình thường Ngô Vệ Đào ít khi nổi giận, nhưng hôm nay bố anh ta lại nổi điên lên như vậy, chứng tỏ việc này thực sự nghiêm trọng.
Ngô Dụng tái mặt, không dám cãi lời bố, vội vã chạy sang bất động sản Mộc Phong xem có chuyện gì xảy ra.
Vừa thấy Ngô Dụng vác mặt tới, Ngô Vệ Đào đã túm cổ anh ta lôi vào, lớn tiếng quát: “Giải thích đi, việc này là thế nào! Sao mày lại tố cáo bất động sản Mộc Phong? Bằng chứng đâu?”
Ngô Dụng mặt xanh lét như tàu lá chuối đáp: “Không... không phải... con... con là bị xúi giục!”
Ngô Vệ Đào tiếp tục quát: “Là kẻ nào xúi giục mày?”
Trước quyền uy của bố, Ngô Dụng sợ hãi kể lại chuyện vợ chồng Thu Mộc Doanh của công ty Thu Thủy xúi giục anh ta tố cáo bất động sản Mộc Phong làm ăn bất chính. Ngô Vệ Đào nổi trận lôi đình mắng: “Mày có lớn mà không có khôn, suốt ngày đi giao du với mấy kẻ vô dụng, vô công rồi nghề rắp tâm hãm hại người khác!”
Nói rồi, ông ta trừng mắt nhìn Vương Lâm, quát: “Người của công ty Thu Thủy kia không những phạm tội vu khống, mà sau hôm nay Vương Lâm cậu chịu trách nhiệm thanh tra công ty Thu Thủy kia, xem họ có làm ăn trong sạch hay không mà lại đi ngậm máu phun người như vậy!”
Vương Lâm dạ vâng rối rít rồi vội vã đưa người của mình rời khỏi đó.
Ngô Dụng bị bố bắt cúi đầu xin lỗi hai vợ chồng Thu Mộc Trân. Nể mặt Ngô Vệ Đào, thêm việc hôm nay là ngày vui của bất động sản Mộc Phong nên sau cùng, vợ chồng Thu Mộc Trân cũng đồng ý cho qua chuyện.
Có điều, một tháng sau đó, toàn bộ hoạt động kinh doanh của công ty Thu Thủy bị điều tra. Cuối cùng phát hiện ra, Thu Quang và Thu Mộc Doanh đã biển thủ công quỹ một số tiền lớn. Hơn nữa, công ty Thu Thủy còn hối lộ quan chức, trốn thuế.
Sau khi những hành vi vi phạm pháp luật này bại lộ, công ty Thu Thủy bị tất cả đối tác hủy hợp đồng, thậm chí còn phải bồi thường một khoản tiền rất lớn. Sau khi đền tiền xong thì công ty đương nhiên cũng phá sản. Còn Thu Mộc Doanh và Thu Quang bị tống vào tù.
Bố mẹ Sở Văn Phi sớm đã ác cảm với Thu Mộc Doanh. Lần này cô ta vướng vào vòng lao lý, nhà bọn họ càng không thể chấp nhận một đứa con dâu như vậy nên cũng từ mặt Thu Mộc Doanh, không mảy may giúp đỡ cô ta.
Ông cụ Thu sau khi thấy đứa cháu và đứa con trai mình yêu quý nhất biển thủ công quỹ, lại còn làm đủ trò đê tiện sau lưng mình thì sốc đến nỗi ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện, sau đó may mắn cứu được.
Còn bất động sản Mộc Phong, sau ngày khai trương đi vào lịch sử với đủ nhân vật tầm cỡ tới tham dự thì vô số khách hàng lớn nhỏ đều tự tìm tới muốn hợp tác. Công ty được Thu Mộc Trân dẫn dắt ngày càng lớn mạnh, phát triển với tốc độ chóng mặt.
Thu Mộc Trân nghe xong thì cũng không truy hỏi thêm. Nếu anh đã nói mình có nỗi khổ trong lòng, vậy thì cô sẽ không ép. Đợi khi nào thực sự thích hợp, chắc hẳn Diệp Phong sẽ nói với cô thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất