Lúc này, đám người của Thánh Môn ở đây đều là tập hợp từ các phân điện, thực lực so với tổng điện chênh lệch không ít.

Có thể nói, Mặc Vân Hàn và những người khác vừa ra tay, hoàn toàn là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.

Thế nhưng đối phương đông người, hơn nữa võ giả Nguyên Anh Cảnh cũng không ít, dù cho người có thực lực vượt trội không nhiều, nhưng cũng không dám quá sơ suất.

Chỉ cần vững vàng tiến bước, diệt trừ đám người này cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Thánh Hoàng, cứu ta, cứu ta. . ."

Bên dưới, đám người Thánh Môn đang bị tàn sát vội vàng la lớn, hy vọng Từ Diễn có thể ra tay giúp bọn họ một phen. Bọn họ biết rất rõ, với thực lực của Thánh Hoàng, chỉ cần nhấc tay cũng có thể trấn sát mấy người này.

Nhưng Từ Diễn lại như không nghe thấy, chỉ từng bước tiến về phía Lâm Tiêu.

Thánh Môn đối với hắn mà nói, vốn chẳng quan trọng, chẳng qua chỉ là nơi ở tạm thời, là để yên tâm khôi phục thực lực mà thôi.

Hắn thành lập Thánh Môn, nâng đỡ Thánh Thương, chẳng qua là muốn Thánh Môn giúp hắn tìm kiếm tài nguyên tu luyện, để duy trì trạng thái cơ thể. Vì tác dụng phụ của Thị Huyết Ma Công, cộng thêm linh khí ở Phiếm Cổ Đại Lục quá mỏng manh, hắn cần tiêu hao lượng lớn linh thạch để kéo dài sinh cơ, dù vậy, cơ thể hắn vẫn hồi phục cực kỳ chậm chạp.

Thế là, hắn bèn tìm một con đường khác, kết quả thật sự khiến hắn phát hiện, ra là trong Thiên Ma Cốc có Thiên Ma Hoa, mà trong Cửu Huyền Cung cũng có Cửu Huyền Linh Thảo. Hai thứ này, cùng với huyết mạch chi lực hắn lấy được từ trên người Lâm Tiêu trước đó, cả ba đều có thể giúp hắn hồi phục.

Hơn nửa năm qua, hắn vẫn luôn chờ đợi Thiên Ma Hoa trưởng thành. Hơn một tháng trước, Thiên Ma Hoa đã chín, hắn khống chế Thượng Quan Hồng mang đến. Nhờ sự trợ giúp của Thiên Ma Hoa, hắn đã khôi phục được tu vi Nguyên Thần Cảnh.

Nhưng để cho chắc chắn, hắn lại phái Thánh Thương tấn công Cửu Huyền Cung, sau đó dùng việc tàn sát đệ tử Cửu Huyền Cung để uy hiếp, ép Diêu Thiến Văn giao ra Cửu Huyền Linh Thảo, rồi tu vi lại lần nữa tăng lên.

Từ Diễn tự cho rằng thực lực của mình ở đại lục này đã là vô địch, bèn phát lệnh xử quyết, dụ Lâm Tiêu đến. Đợi sau khi tước đoạt huyết mạch chi lực của đối phương, thực lực của hắn sẽ còn hồi phục nhiều hơn nữa.

Đến lúc đó, đợi hắn khống chế toàn bộ Phiếm Cổ Đại Lục, sẽ phát động tất cả mọi người đi tìm kiếm Chư Thần Mộ Huyệt.

Thấy Thánh Hoàng từng bước tiến về phía Lâm Tiêu, hoàn toàn không đoái hoài đến sống chết của mình, đám người Thánh Môn bên dưới mặt xám như tro tàn.

Lúc này, bọn họ mới biết, tất cả chỉ là bọn họ đơn phương tình nguyện, người ta căn bản không quan tâm đến sự sống chết của họ, họ chỉ là những quân cờ mà thôi.

Trong thoáng chốc, người của Thánh Môn mất hết nhuệ khí, chẳng còn nghĩ đến việc lập công hay thể hiện lòng trung thành, từng người một bỏ chạy tứ tán, chỉ muốn giữ lại mạng sống.

Nhưng Mặc Vân Hàn và những người khác nào có thể để họ dễ dàng như vậy, điên cuồng truy sát, nơi nào đi qua, thây chất thành đống, máu chảy thành sông.

Trong phút chốc, toàn bộ quảng trường, bên ngoài quang tráo màu vàng kim, khắp nơi đều là thi thể và máu tươi. Sát lục, tiếng la hét thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập không gian này.

"Tiểu tử, ta thật sự khâm phục dũng khí của ngươi, lại dám đến đây chịu chết!"

Từ Diễn cười lạnh bước tới.

"Chịu chết, chưa chắc đâu."

Lâm Tiêu lạnh nhạt nói, từng bước tiến về phía đối phương.

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng mình có cơ hội sao?"

Khóe miệng Từ Diễn nhếch lên một đường cong, ánh mắt khóa chặt lấy Lâm Tiêu.

"Trời không bao giờ tuyệt đường người."

Lâm Tiêu trầm giọng nói.

"Ha ha, hay cho một câu trời không bao giờ tuyệt đường người. Ta nói cho ngươi biết, trời của Phiếm Cổ Đại Lục này chính là ta, ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết!"

Từ Diễn cười lớn ngạo nghễ.

Vút

Lời vừa dứt, Lâm Tiêu đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xoẹt

Không gian bị xé rách, một đạo kiếm quang huyền ảo vô song đột nhiên đâm ra, nhắm thẳng vào mặt Từ Diễn.

"Ngươi nghĩ đánh lén là có cơ hội sao! Quá ngây thơ rồi!"

Khóe miệng Từ Diễn thoáng vẻ khinh thường, đứng yên tại chỗ, mặc cho kiếm quang đâm tới.

Một kiếm này, ảo diệu vô cùng, đã vượt qua phạm trù của Phiếm Cổ Đại Lục. Kiếm quang đi qua, không gian như mặt nước gợn sóng, rung động không ngừng, có thể thấy uy lực của một kiếm này đáng sợ đến nhường nào.

Thế nhưng một khắc sau, kiếm quang lại đột nhiên dừng lại cách mặt Từ Diễn vài thước.

Chỉ thấy lúc này, trước người Từ Diễn, một luồng năng lượng màu đỏ sẫm ngưng tụ thành một quang tráo hình vòng cung, chặn đứng kiếm quang.

Mặc cho Lâm Tiêu dốc hết toàn lực, kiếm quang như sa vào vũng lầy, khó tiến thêm một tấc.

Ngược lại Từ Diễn, mặt không đổi sắc, vẻ mặt ung dung, trên môi treo nụ cười chế giễu: "Đây chính là thực lực của ngươi sao, quá khiến ta thất vọng rồi!"

Bùm

Một khắc sau, quang tráo nổ tung, năng lượng bùng nổ, trực tiếp đánh bay Lâm Tiêu ra ngoài.

Lui mạnh mấy trăm trượng, Lâm Tiêu chau mày, cố gắng nuốt xuống một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Chênh lệch, thật sự quá lớn!

Vốn hắn còn nghĩ có lẽ sẽ có một tia cơ hội, bây giờ xem ra, là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

Rắc

Không còn do dự nữa, một tay của Lâm Tiêu lặng lẽ thu vào trong ống tay áo, bóp nát một tấm ngọc phù.

"Tiểu tử, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Dù sao ngươi cũng là người của Chiến Thần Nhất Mạch, xuất phát từ sự kính nể đối với Chiến Thần Gia Tộc, ta sẽ ra ba chỉ. Nếu ngươi đều đỡ được, ta có thể xem xét cho ngươi một cái chết thống khoái!"

Nói xong, Từ Diễn không nói nhảm nữa, khí tức ngưng tụ, trực tiếp điểm ra một chỉ.

Xoẹt

Một luồng chỉ kình bắn ra, giữa đường phình to, nơi nó đi qua, không gian trực tiếp bị xé toạc, vật chất không gian đen kịt lộ ra kéo dài, uy lực của chỉ kình có thể thấy rõ.

Ầm

Lâm Tiêu sắc mặt ngưng trọng, trực tiếp bung toàn bộ khí tức, nguyên phủ gào thét, nguyên khí cuồn cuộn, nhục thân căng phồng, huyết mạch bùng nổ, sau đó thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Quyết.

Ads
';
Advertisement
x