Nhận thấy ánh mắt chứa đầy sát ý của Vương Lăng Thiên, khóe miệng Lâm Tiêu nhếch lên một độ cong. Nếu nói trước đó, hắn đối đầu với Vương Lăng Thiên cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng hiện tại, Tử Vong Áo Nghĩa của hắn đã hoàn thành, mọi chuyện đã khác rồi.
Trên chiến đài, Đồ Lãnh đối mặt Ngạo Phong, không dám có chút trễ nải, ngay từ đầu đã toàn lực bộc phát, phát động thế công như mưa to gió lớn về phía Ngạo Phong.
Thân là cao thủ của Ngũ Độc Môn, Đồ Lãnh am hiểu dùng độc nhất, công kích của hắn cũng đều xen lẫn độc tố, nếu như đối thủ không chú ý, rất có thể sẽ bị độc tố xâm Thực.
Mà Ngạo Phong cũng rất rõ ràng điểm này, từ đầu đến cuối đều vận dụng Hộ Thể Ma Khí bảo vệ bản thân hoàn hảo, không lộ ra một tia khe hở, không cho độc tố bất cứ cơ hội xâm nhập nào.
Hộ Thể Ma Khí này mạnh hơn Hộ Thể Nguyên Khí rất nhiều. Hộ Thể Nguyên Khí của võ giả bình thường chưa chắc đã có thể ngăn cách độc tố, nhưng Hộ Thể Ma Khí thì khác, giống như một cái lồng khí kín không kẽ hở, chẳng những có thể phòng ngự, còn có thể phân giải độc tố.
Độc dược đắc ý nhất bị Ngạo Phong chế trụ, Đồ Lãnh cũng hết cách, sau mấy chục chiêu liền chủ động nhận t
Vòng sáng màu bạc trên đầu biến thành màu vàng kim, Ngạo Phong trở lại chiến đài.
Đến tận đây, Lữ Khâm và Ngạo Phong thành công thăng cấp.
Ong! Ong!
Một khắc sau, trên chiến đài, hai đạo quang mang giáng lâm, quang mang tản đi, Vương Lăng Thiên và Lâm Tiêu xuất hiện trên đài.
Lập tức, đám người phía dưới một mảnh xôn xao.
Cách đây không lâu, Lâm Tiêu ngay trước mặt Vương Lăng Thiên đánh chết Vương Miễn. Đối mặt với lời đe dọa của Vương Lăng Thiên, Lâm Tiêu không hề sợ hãi, công khai khiêu khích, khiến cho sát ý của Vương Lăng Thiên càng thêm mãnh liệt, thậm chí giống như Phùng Đồng, buông lời sẽ không để Lâm Tiêu sống sót rời khỏi Thánh Linh Thành. Mà Lâm Tiêu cũng không cam lòng yếu thế, châm chọc đối đầu.
Hiện tại, hai người tích oán đã sâu rốt cuộc gặp nhau trên chiến đài.
"Ha ha, không ngờ hai người này cuối cùng cũng chạm mặt!"
"Vương Lăng Thiên khẳng định đã sớm mong chờ giờ khắc này, hận không thể thiên đao vạn quả tên Tiêu Lâm kia."
"Haizz, vận khí của Tiêu Lâm đến cùng rồi. Ta đoán chừng, đánh không được mấy chiêu, hắn sẽ chạy trốn khỏi chiến đài, nếu không thì chắc chắn sẽ bị Vương Lăng Thiên xử lý."
"Xác thực, bất quá một tán tu có thể đi tới đây đã rất khó có được rồi. Trong các tán tu tiến vào cuộc chiến Thánh Linh Thành từ trước tới nay, tiểu tử này đã được coi là sự tồn tại chói sáng nhất rồi."
"Nói thì nói thế, nhưng Vương Lăng Thiên khẳng định sẽ không buông tha hắn. Tiêu Lâm này muốn trốn cũng chưa chắc có cơ hội, cho dù hắn may mắn trốn thoát, cũng rất khó ra khỏi Thánh Linh Thành."
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong mắt bọn họ, kết quả trận chiến này đã không còn gì hồi hộp, điều duy nhất còn tranh cãi chính là Lâm Tiêu có chết trên đài hay không.
"Ha ha, với thủ đoạn của Vương Lăng Thiên, tên tiểu tử này khẳng định sẽ chết rất thảm, xem ra cũng không cần đến ta ra tay rồi!"
Phùng Đồng cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng ngồi chờ xem kịch vui.
"Hừ, xem ra vận khí của tên tiểu tử này đến cùng rồi, nếu không phải hắn vận khí tốt, người đứng ở nơi đó chính là ta, hắn cũng sẽ không gặp phải Vương Lăng Thiên. Đúng là ứng với câu nói kia, đức không xứng vị, tất có tai ương!"
Lôi Cương lạnh lùng nói.
Trên chiến đài.
"Tiểu tử, còn di ngôn gì không, nếu không nói thì không còn cơ hội đâu!"
Vương Lăng Thiên mang theo một tia cười, nhưng nụ cười này vô cùng âm độc, giống như nụ cười của ác ma, khiến người ta không kìm được nổi da gà toàn thân.
"Câu nói này, nên nói với chính ngươi đi."
Lâm Tiêu lạnh lùng đáp lại.
"Ha ha, thú vị, chết đến nơi rồi còn múa mép khua môi. Ta đã nói rồi, ta sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi Thánh Linh Thành, thật sự là ông trời có mắt, cho ta cơ hội đích thân giải quyết ngươi."
Nụ cười trên mặt Vương Lăng Thiên càng thêm băng lãnh: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết thống khoái, ta sẽ cho ngươi biết sống là một chuyện đau khổ đến nhường nào!"
"Nói nhảm thật nhiều, nếu ngươi không dám động thủ thì mau cút xuống đi."
Lâm Tiêu lạnh giọng nói.
"Hừ, tiểu tử, ta xem ngươi còn có thể mạnh miệng đến bao giờ. Ngươi muốn chết, bây giờ ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, trong mắt Vương Lăng Thiên sát cơ lóe lên, ngay sau đó biến mất tại chỗ.
Bành
Dưới chân Lâm Tiêu đạp một cái, lùi lại phía sau, gần như cùng lúc đó, một đạo quyền mang liệt diễm oanh kích vào vị trí hắn vừa đứng, mảng lớn lửa cháy bắn tứ tung.
"Quỳ xuống cho ta!"
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai từ phía trên vang lên.
Không biết từ lúc nào, Vương Lăng Thiên xuất hiện ở phía trên, giơ tay tung một chưởng, một đạo chưởng ấn hỏa diễm khổng lồ trấn áp xuống, uy thế kinh người, giống như một ngọn núi lửa nện xuống, không gian rung động không thôi.
"Hỗn Nguyên Kiếm Quyết!"
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lẽo, kiếm ý xông thẳng lên trời, Áo Nghĩa hội tụ, cổ tay rung lên, trong nháy mắt chém ra mười mấy kiếm.
Bành
Cùng với một tiếng nổ vang, kiếm quang cùng chưởng ấn song song sụp đổ, đầy trời lửa cháy bay múa, năng lượng khuấy động.
"Có chút bản lĩnh, bất quá ta ngay cả một nửa công lực cũng chưa dùng!"
Vương Lăng Thiên lơ lửng trên không trung, nhìn xuống Lâm Tiêu, trên mặt mang theo vài phần vẻ giễu cợt..
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất