Ninh Trần rời Hoàng Cung, không đến Giám Sát Ty mà quay về Ninh Phủ. Hắn phải mau mang một nghìn lượng bạc đưa cho Lão Bảo Tử của Giáo Phường Ty, nếu không ả sẽ coi hắn là đồ đểu giả lừa tiền gạt tình.
"Tứ công tử, rốt cuộc cũng về rồi?" Ninh Trần đang định quay về viện của mình thì Ngô quản gia đã chạy ào tới. Hắn liếc ông ta một cái: "Sao? Trong nhà có người chết à?"
"Tứ công tử, chuyện này không thể đùa được đâu... Hôm nay là ngày tế tổ, lão gia dặn hễ Tứ công tử về thì lập tức đến từ đường."
Lúc này Ninh Trần mới sực nhớ: trận tuyết đầu mùa hằng năm là ngày các gia đình trong Đại Huyền cúng tổ. Vốn dĩ hắn chẳng muốn đi, nhưng nghĩ tới việc mình đến thế giới này rồi mà còn chưa từng bái tế mẫu thân, hắn chợt ngẩn ngơ - suýt nữa quên mất mình là kẻ xuyên không đến đây.
Ninh Trần theo Ngô quản gia đến từ đường. Trước kia, hắn không có tư cách bước vào nơi này. Trong từ đường, bài vị xếp thành từng hàng, trước mỗi bài vị đều thắp đèn trường minh nên trong phòng ấm hẳn lên.
"Nghịch tử, ngươi còn biết quay về ư? Hôm nay là ngày tế lễ, ngươi chạy đi đâu?" Ninh Tự Minh giận dữ quát.
"Giám Sát Ty làm việc, còn cần bẩm báo với Thượng Thư Ninh sao?"
Bị chặn họng, sắc mặt Ninh Tự Minh tức thì u ám, xám xịt.
"Ninh Trần, thái độ gì đấy? Trước linh vị trưởng bối mà lại vô lễ như thế à?" Ninh Cam vội nhảy ra trổ tài "dạy dỗ".
Ninh Mậu giọng điệu mỉa mai: "Đúng thế, chẳng có quy củ gì... Tưởng mặc được Ngân Y của Giám Sát Ty là có thể cãi lại trưởng bối chắc?"
"Ninh Trần, tính khí ngươi phải sửa đi... Phụ thân nói cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
"Phải đấy, bọn ta là ca ca của ngươi, nói đều vì muốn tốt cho ngươi... Cái thái độ này, để người ta nói ngươi là thằng nhà quê không được dạy dỗ, mất mặt là mất mặt Ninh Phủ đấy."
Ba huynh đệ, kẻ một câu người một lời, thi nhau mắng nhiếc Ninh Trần.
"Được rồi! Các người đừng nói nó nữa. Ninh Trần từ nhỏ lớn lên nơi thôn cùng xóm vắng, không ai dạy bảo, không hiểu quy củ cũng là điều khó tránh... Sau này chậm rãi dạy nó là được." Thường Như Nguyệt bày vẻ "hòa giải", làm bộ làm tịch.
Ninh Trần đặt thanh ngự kiếm bọc vải xuống cạnh cửa, mặc kệ bọn họ sủa ầm ĩ, ánh mắt hắn dừng lại trên các linh vị đặt trên bàn thờ.
"Thượng Thư Ninh, chẳng lẽ ngươi không thấy ở đây thiếu một bài vị sao?"
Ninh Tự Minh ngơ ngác: "Thiếu bài vị của ai?"
Nén giận, Ninh Trần nghiến răng nhả từng chữ: "Bài vị của mẫu thân ta!"
Ninh Tự Minh vốn là một thư sinh nghèo, truy lên tám đời cũng chỉ là thứ dân. Để phô trương mình nay đã công thành danh toại, hắn bèn lập bài vị cho cả đám họ hàng xa của nhà họ Ninh, có kẻ quan hệ hầu như chẳng dính dáng gì. Thế mà riêng bài vị của mẫu thân Ninh Trần lại không có ở đây.
Sắc mặt Ninh Tự Minh bỗng chốc thay đổi.
"Ninh Trần, ngươi nói nhăng gì vậy? Đây là từ đường nhà họ Ninh... Mẫu thân ngươi chưa thành thân đã sinh ra ngươi, lấy tư cách gì mà vào từ đường?" Ninh Cam nhếch mép chế nhạo.
"Đúng đấy, mẫu thân ngươi đến ả thiếp còn không tính, không danh không phận, lấy tư cách gì mà vào từ đường nhà họ Ninh?"
"Chỉ có chính thê nhà họ Ninh mới được vào từ đường. Mẫu thân ngươi không biết xấu hổ, chưa cưới đã sinh ngươi, làm phụ thân mất mặt... Chẳng qua phụ thân thương hại ngươi, chứ bằng không ngay cả ngươi cũng chẳng có tư cách bước qua cửa nhà họ Ninh."
Mặt mày Ninh Trần xám ngoét, lửa giận bốc cao.
"Hay lắm... Nhớ kỹ những gì các ngươi vừa nói, đừng có mà hối hận!"
"Ninh Tự Minh, mẫu thân ta yêu ngươi cả đời, đợi ngươi cả đời... Còn ngươi lại có thể điềm nhiên nghe chính con mình sỉ nhục bà ấy?"
"Ban đầu ta tưởng ngươi là cầm thú, không ngờ còn chẳng bằng cầm thú."
Ninh Tự Minh nổi trận lôi đình: "Nghịch tặc, ngươi dám sỉ nhục cha mình?"
Ninh Trần chỉ lạnh lùng nhếch môi, rồi quay phắt người sải bước bỏ đi.
"Đồ mất dạy, đồ nghịch tử... Hôm nay là ngày tế tổ, ngươi định đi đâu?"
Ninh Trần dừng chân ngoảnh lại, lạnh lùng gườm cả nhà Ninh Tự Minh: "Rồi các ngươi sẽ biết ngay thôi!"
Nhìn vào ánh mắt băng giá của Ninh Trần, trong lòng Ninh Tự Minh dâng lên một tia bất an.
Ninh Trần sai người dắt Điêu Thuyền tới, nhảy lên ngựa, phóng thẳng về Giám Sát Ty.
Ninh Tự Minh tức đến bốc khói, cố nén cơn giận, đợi tế lễ xong liền rời đi. Mẹ con Thường Thị nhìn nhau cười, đắc ý hiện rõ trên mặt.
"Các người vừa thấy sắc mặt của Ninh Trần không? Xanh lè xanh lét, suýt bị tức chết."
"Thằng súc sinh đó tưởng mặc được Ngân Y của Giám Sát Ty là bọn ta hết cách với hắn chắc... Chỉ cần bọn ta không phạm lỗi, không để hắn nắm thóp, thì hắn chẳng làm gì được."
Thường Như Nguyệt lạnh giọng: "Một đứa con hoang hèn hạ do một mụ đê tiện sinh ra mà cũng đòi đưa mẫu thân nó vào nhà thờ tổ - đúng là nực cười."
Bốn mẹ con vừa mỉa mai vừa rảo bước đi ra. Ninh Mậu đi sau cùng, bỗng thấy thứ gì đó Ninh Trần để ở sau cánh cửa.
"Cái gì đây?"
Ninh Mậu bước tới, nhấc lên, mở lớp vải bọc bên ngoài... không ngờ bên trong là một thanh kiếm vàng.
"Thứ này đúc bằng vàng à?"
Mắt cả bốn người sáng rực, đầy vẻ tham lam.
"Hình như là của Ninh Trần?"
"Chắc chắn là do thằng súc sinh đó tham ô nhận hối lộ mà có."
Ninh Mậu nhìn sang Thường Như Nguyệt: "Mẫu thân, làm sao bây giờ? Thứ này chắc cũng cỡ mấy chục lượng vàng… nhìn qua mấy viên đá quý gắn trên đó là biết giá trị không hề nhỏ."
Ninh Cam tham đến chảy nước miếng: "Giấu đi... Lần trước ở Giáo Phường Ty, thằng súc sinh đó hại ta mất một cây tiêu ngọc, thanh kiếm vàng này coi như bù đắp."
"Nếu Ninh Trần quay lại đòi thì sao?"
Ninh Cam cười lạnh: "Thứ này chắc chắn là của hắn tham ô mà có, mất rồi hắn cũng chẳng dám rùm beng đi tìm... Khi nãy, hắn còn quên khuấy đi cơ, biết đâu không nhớ đã để ở đâu? Chỉ cần bọn ta không thừa nhận, hắn chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt."
Bốn mẹ con bàn bạc xong, quyết định giấu thanh kiếm vàng đi. Trong bốn người, trừ Ninh Cam đã từng gặp Huyền Đế, những người còn lại đến mặt mũi Huyền Đế ra sao còn chẳng biết, càng đừng nói tới chuyện nhận ra ngự kiếm.
Hôm nay là ngày tế tổ, nên bữa trưa vô cùng thịnh soạn. Bốn mẹ con Thường Như Nguyệt lại còn "vớ" được một thanh kiếm vàng, tâm trạng phơi phới, ăn uống càng lúc càng ngon miệng.
Thế nhưng đúng lúc bọn họ đang vui thì bên ngoài vang lên một trận ồn ào. Ngô quản gia hoảng hốt lao vào, đến cửa còn vấp ngưỡng cửa mà ngã nhào.
Ninh Tự Minh cau mày quát: "Chuyện gì mà hốt hoảng như thế? Đã dặn biết bao nhiêu lần? Đây là phủ của Thượng Thư, làm việc phải điềm tĩnh, mỗi lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ của các ngươi đều liên quan đến thể diện của Ninh Phủ."
Ngô quản gia luýnh quýnh bò dậy: "Lão gia, nguy rồi... Tứ công tử dẫn người của Giám Sát Ty xông vào rồi."
"Cái gì?"
Ninh Tự Minh kinh hãi, tròng mắt như muốn bật ra. Mẹ con Thường Thị cũng ngây người, tròn mắt há hốc.
Ninh Tự Minh ngoảnh đầu nhìn, sắc mặt liền biến hẳn khi thấy cả Phan Ngọc Thành, một vị Kim Y, đi cùng bọn họ. Mẹ con Thường Thị càng sợ đến hồn vía lên mây.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất