Chương 40 (H)
Sau khi tuyên bố kết hôn, người đầu tiên đi tới chỗ bọn họ chính là Đô Tuyết Nguyệt. Khoảnh khắc nhìn thấy anh họ mình dắt tay Chu Hiểu Ninh bước vào Giản gia cô ta đã vô cùng sửng sốt, không tin vào mắt mình.
Tuyết Nguyệt còn cho rằng anh họ đã bỏ rơi cô, vậy mà bây giờ còn đứng trước mặt họ hàng tuyên bố chuẩn bị kết hôn. Người phụ nữ trẻ thật sự bị sốc.
"Liêm Thuấn, anh đang tính làm gì vậy? Cô ta chỉ là một tình nhân thế thân mà thôi. Chẳng lẽ bây giờ anh định biến Chu Hiểu Ninh thành chị Vũ Văn thứ hai thật sao?" - Đô Tuyết Nguyệt nói ra mấy câu này một là muốn truy hỏi hắn, hai là cố ý mỉa mai chế giễu Hiểu Ninh chỉ mãi mãi là thế thân của người khác.
Giản Liêm Thuấn vẫn luôn nắm chặt bàn tay cô không buông, để em họ mình nói cho xong. Hắn cũng muốn nói rõ ràng từ lâu nhưng hôm nay mới có cơ hội gặp Đỗ Tuyết Nguyệt ở đây.
Người đàn ông không muốn để Hiểu Ninh phải chịu điều tiếng, ủy khuất thêm nữa, cao giọng giải thích.
"Người duy nhất thế thân ở đây là Thái Vũ Văn"
Đô Tuyết Nguyệt nhướng mày khó hiểu - "Anh đang nói gì thế?"
"Thái Vũ Văn đã nhân lúc anh mất trí nhớ giả vờ làm Hiểu Ninh. Anh đã hẹn hò với Ninh Ninh từ mười năm trước, khi cô ấy chỉ mới có mười tám tuổi. Trước đây em chưa từng gặp mặt Ninh Ninh là vì anh chưa từng dẫn cô ấy tới bữa tiệc nào của họ hàng. Nhưng chắc em vẫn còn nhớ hơn bốn năm trước, anh từng nói mình đang hẹn hò với một người. Người đó chính là Hiểu Ninh.
"Anh cũng chưa từng thật lòng yêu Thái Vũ Văn, chỉ là vì tình cảm với Hiểu Ninh ám ảnh trong quá khứ nên mới nhầm lẫn. Hiện tại anh đã nhớ ra hết tất cả rồi" - Liêm Thuấn chậm rãi kể lại rõ ràng cho cô ta nghe.
Tuyết Nguyệt không nhịn được kinh ngạc, ngây người một lúc vì chưa tiếp nhận được toàn bộ sự thật - "Chuyện này...
"Cho nên từ bây giờ Hiểu Ninh đã là vị hôn thê của anh, sau này cũng sẽ trở thành vợ anh. Em hãy đối xử với cô ấy lịch sự tử tế nhất có thể, nếu không anh sẽ không tha cho em đâu" - Mấy câu cuối cùng này, Giản Liêm Thuấn bỗng chốc thay đổi tông giọng, uy quyền như bậc bề trên.
Tuyệt Nguyệt giật mình trước thái độ lạnh lùng của anh họ. Hắn nói xong thì cầm tay cô dẫn đi, rời khỏi bữa tiệc. Lời cần tuyên bố cũng đã tuyên bố, cha hắn và tất cả họ hàng
đều đã được gặp mặt cô, coi như đã xong nhiệm vụ.
Hiểu Ninh còn muốn nán lại chào hỏi từng người nhưng có vẻ họ đều thể hiện phản ứng không thích cô ra mặt. Hắn cũng không muốn cô ở lại.
Ai cũng cho rằng cô không xứng với Giản Liêm Thuấn, ngay từ trước họ đã mặc định Thái Vũ Văn mới là con dâu tương lai của nhà họ Giản.
Hiểu Ninh cũng không tổn thương gì cả vì cô hiểu suy nghĩ của bọn họ. Hẹn hò với Liêm Thuấn nhiều năm như vậy, cô đã sớm thích ứng với những chuyện thế này. Người con gái chỉ quan tâm tới suy nghĩ của hắn, muốn ở bên hắn, chăm sóc hắn cả đời.
So với gia đình Liêm Thuấn, ải nhà cô dễ qua hơn rất nhiều. Trước kia khi còn hẹn hò, hắn đã từng về quê cô chơi vài lần, ra mắt gia đình. Cha mẹ Chu đều rất quý mến hắn. Tìm đâu ra một người con rể ưu tú xuất sắc còn yêu thương con gái mình như thế chứ.
Sau này khi hai người chia tay, cha mẹ đều rất nuối tiếc vì không biết rõ sự tình phía sau lý do bọn cô chia tay.
Bây giờ thấy Hiểu Ninh dắt hắn về nhà như vậy, ông bà rất vui. Hiểu Thâm đang du học ở bên kia nghe được tin này xém xíu nữa là bật ngửa. Lần trước rõ ràng cậu đã nghi ngờ có chuyện gì đó rồi mà. Không hiểu sao hai người vừa quay trở lại với nhau đã đòi kết hôn gấp rút như thế.
Thật ra Hiểu Ninh cũng không muốn gấp. Vì đã sắp cuối năm nên cô dự định dời sang năm rồi hãy tổ chức hôn lễ nhưng người đàn ông kia thì đã nôn nóng tới mức không nhẫn nại được nữa rồi.
Vừa ra mắt gia đình xong xuôi, hắn đã lôi cô tới ủy ban đăng ký kết hôn. Giống như sợ chỉ chậm một chút là cô chạy mất biến.
Hôn lễ lần này Vương Bân và Cao Đình Tư sốt sắng đứng ra nhận trọng trách lo liệu tất cả để làm vui lòng lão đại, muốn cho lão đại có được hôn lễ hoành tráng nhất. Mọi chuyện họ còn cẩn thận hỏi qua ý kiến của cô rồi mới tiến hành.
Hôm nay Hiểu Ninh phải đi thử váy cưới. Liêm Thuấn liền dẹp bỏ hết mọi lịch trình công việc, nghỉ cả ngày chỉ để đi theo cô tới tiệm váy cưới của thương hiệu cao cấp nổi tiếng. Hắn đã đặt cho cô tận năm bộ váy cưới, có bộ váy chỉ để chụp ảnh cưới mà thôi. Đúng là phong cách của người có tiền.
Mỗi bộ váy đều có kiểu dáng khác nhau, cái thì bồng bềnh nhẹ nhàng như công chúa, bộ thì kiêu sa lộng lẫy lấp lánh.
Cô có cảm giác mình như búp bê bị người ta thay váy tới thay váy lui. Lần nào vén màn ra, người đàn ông cũng đều thất thần chằm chằm nhìn cô không rời mắt, vẻ mặt không che giấu nổi dục vọng tán thưởng.
Đặc biệt là chiếc váy đuôi cá hở vai ôm sát cơ thể đồng hồ cát đầy quyến rũ của cô. Vừa nhìn thấy thôi là người anh em phía trong quần của Liêm Thuấn đã gào thét dữ dội rồi.
"Anh thấy thế nào?" - Chu Hiểu Ninh xoay qua xoay lại cho hắn ngắm.
Cô hỏi ý kiến mà không thấy hắn trả lời, cứ nghệch mặt ra.
"Liêm Thuấn." - Cô đành gọi tên hắn lần nữa.
Giản Liêm Thuấn mới chớp mắt linh động, rà quét thân thể cô từ trên xuống dưới, ngón tay sờ sờ mỗi mình - "Đẹp lắm... Rất đẹp.
"Em cũng thấy thế. Bộ này đúng kiểu em thích" - Hiểu Ninh thích kiểu váy tôn dáng thế này.
Cô nhớ lúc hắn đặt bộ này dùng để chụp ảnh cưới thì phải. Người con gái không để ý tới tâm tư đen tối trong đầu chồng sắp cưới của mình, lo nói chuyện với nhân viên bên cạnh xem có cần chỉnh sửa thêm gì nữa không. Đây cũng là bộ váy cuối cùng rồi.
Cô quay lại vào trong phòng thay đồ. Nhân viên cũng định đi theo giúp cô cởi váy nhưng ai ngờ Giản Liêm Thuấn đã âm thầm phất tay hạ lệnh bảo họ lui ra. Mấy nhân viên nữ kia không dám không nghe theo lẳng lặng đi ra ngoài.
Hiểu Ninh vào trong phòng rồi vẫn không thấy nhân viên nào vào giúp mình nên cô tự động với tay ra sau định kéo khoá nhưng cực kỳ khó. Vài giây sau chợt có bàn tay vươn tới kéo khoá váy giúp cô. Người phụ nữ còn tưởng là nhân viên lúc nãy ai ngờ vừa nhìn lên tấm gương đối diện đã thấy hình ảnh phản chiếu gương mặt của Giản Liêm Thuấn. Cô ngơ ngác - "Anh... vào đây làm gì vậy?"
Hiểu Ninh vừa dứt câu hỏi đã phát giác ra có nòng súng cọ cọ vào mông mình.
Người đàn ông đứng phía sau vòng tay ôm lấy eo cô, dính sát vào cơ thể thơm tho, đầu gác lên bờ vai mềm mịn hôn hít - "Ninh Ninh, em mặc bộ váy này làm anh cương không chịu nổi."
Cô nghe xong thảng thốt, theo bản năng mặt mày đỏ lét như quả cà chua, không nhịn được đánh vào cánh tay anh - "Sao anh có thể có mấy suy nghĩ hư hỏng ở nơi công cộng vậy hả? Chỗ này là nơi thử váy cưới mà"
Con quái vật phía sau cứ cọ tới cọ lui khiêu khích Hiểu Ninh. Mặc dù bị giam nhốt ở trong quần nhưng kích thước của nó vẫn vô hình làm cô khó thở. Người đàn ông này càng lúc càng bại hoại hết thuốc chữa rồi.
"Không phải ở nơi công cộng này mới kích thích sao? Em nói có phải không bà xã?" - Bàn tay hắn dần dà di chuyển lên trên sờ soạng ngực cô.
"Không có... Ưm.." - Hiểu Ninh muốn phản đối, ai ngờ đã bị hắn chặn miệng không cho nói, chỉ có thể phát ra vài tiếng u ở.
Hai khuôn miệng ma sát liên tục lép nhép, hắn ngậm lấy lưỡi cô mút mát thoả thuê. Giản Liêm Thuấn xoay người cô lại để dễ bề hôn môi, tay chân không hề rảnh rang, tìm cách lột bộ váy cưới trên người cô xuống.
"Ư... Đừng mà... Liêm Thuấn.." - Chỗ này rất nguy hiểm, cô sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy mất.
"Chỗ này không được đâu"
"Không sao. Kể cả bọn họ có nghe thấy cũng phải giả vờ tai điếc mắt mù thôi" - Người đàn ông cười tà mị.
Trước giờ ở trong phương diện tình dục, cô vẫn luôn hết mực chiều lòng hắn. Nhưng mà người đàn ông này đúng là tham lam đòi hỏi không biết điểm dừng mà.
Giản Liêm Thuấn đè cô vào vách tường nâng một chân cô lên, tách mở tìm kiếm lối đi vào hang động. Sau đó rất nhanh đem cự long cứng ngắc chen vào nhuỵ hoa. Hiểu Ninh kêu lên một tiếng, nảy người theo từng cú nắc của hắn.
Cô ôm lấy cổ người đàn ông, cảm giác thống khoái lan tràn khắp dây thần kinh của mình. Hiểu Ninh ban đầu có chút dè dặt sợ sệt nhưng bị vần vò một hồi, tia lý trí cuối cùng cũng bị cuốn theo gió bay đi mất.
Người phụ nữ còn không nhịn được ưỡn bầu ngực no tròn của mình lên. Từ nãy tới giờ hắn vẫn chưa mút ngực cho cô lần nào. Hiểu Ninh cứ cảm thấy trống vắng bứt rứt. "Liêm Thuấn... Mau sờ vào ngực em đi...
"Muốn anh làm gì cơ?"
Liêm Thuấn xấu xa giả vờ ngu ngơ. Hắn chính là cố tình chưa động tới để được chiêm ngưỡng bộ dạng hứng tình của cô.
"Ông xã, mau bú ngực cho em!" - Cô cắn môi nôn nóng bảo, bàn tay muốn ấn đầu hắn xuống.
Giản Liêm Thuấn nghe cô nói liền bị kích thích tột độ, há miệng liếm mút hai quả bóng núng nính kia. Liếm hết bên này tới bên kia, bôi đầy nước miếng hai bên. Người đàn ông liếm mút suồng sã cố ý phát ra những âm thật sột soạt dâm đãng.
Hắn tiếp tục xoay người Hiểu Ninh lại, để cô chống tay vào tường, nhấc một bên chân lên thuận thế đâm vào hoa huyệt đỏ mọng. Người phụ nữ ngửa cổ thở dốc rên rỉ, cố gắng kìm nén không cho phép bản thân được kêu quá lớn.
Nhưng Giản Liêm Thuấn thì không thích như vậy, ra sức khiêu khích cô - "Ninh Ninh, kêu lớn thêm chút nữa. Anh thích nghe em rên khóc dâm đãng cơ..."
Hắn vừa nói vừa đâm thúc kịch liệt, chèn ép hoa huyệt đỏ ửng. Vách thịt bên trong cũng mút chặt lấy hắn, chảy đầy dịch nhiễu nhão khiến hai hạ bộ va đập càng mạnh, âm thanh lạch bạch dâm đãng càng phát ra lớn hơn.
"Ah... Liêm Thuấn... Em sướng ... Ư... Em chết mất...
"Ai làm cho em sướng hả?"
"Là ông xã.... Hức... Ông xã chơi chết em mất... Đâm sâu quá... Ah.." - Hiểu Ninh phóng túng tự thò tay xuống dưới chạm vào nơi hai người dính lẹo giao cấu.
Như có luồng điện giật kích thích, cô càng sung sướng nức nở.
"Mau... Chơi em.."
"Được... Chơi chết em... Tiểu yêu tinh dâm đãng." - Hắn hung hãn như một cỗ máy pít tông dập nắc không kiểm soát vào hạ bộ của cô.
Mỗi cú dập đều khiến Hiểu Ninh váng đầu. Người phụ nữ kẹp chặt lấy cự long thô to kia run lẩy bẩy mấy cái lên đỉnh. Giản Liêm Thuấn vội vàng rút cự vật ra khỏi người cô. Bởi vì chỗ này là ở bên ngoài nếu bắn vào trong hắn sợ cô sẽ rất khó chịu.
Hiểu Ninh lại không cho hắn tự xử, quỳ xuống nắm lấy căn cự kia mà đút vào miệng mình liếm mút. Bộ dạng ăn d**** vật say sưa nhắm tịt cả mắt lại. Người đàn ông trông thấy cảnh tượng đó không nhịn được gầm gừ, thúc mạnh vào họng cô bắn ra hết dịch sữa nóng hổi.
Hiểu Ninh dâm đãng liếm sạch hết từng giọt. Giản Liêm Thuấn lầm bầm chửi thề câu gì đó, kéo cô lên ngậm cắn môi lưỡi, hoà quyện hơi thở một chỗ.
Hiểu Ninh qua cơn cao trào sảng khoái rồi mới bắt đầu da mặt mỏng, không dám thò đầu ra ngoài. Lúc nãy cô rên rỉ hết sức dâm đãng, âm lượng còn lớn nữa. Chắc chắn người bên ngoài đã nghe thấy. Trong khi tên đàn ông kia thì bộ dạng điềm tĩnh thản nhiên, giống như một màn hoan ái vừa rồi không có liên can gì tới mình.
Cô hận sao hắn có thể mặt dày như vậy, tức giận cắn một cái lên cổ người đàn ông. Giản Liêm Thuấn bật cười thành tiếng, gấp gáp dỗ dành cô - "Đừng giận, bà xã, anh đã bảo bọn họ tránh đi hết rồi, chúng ta cứ đi thẳng ra xe thôi."
Hết.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất