Chương 21 

"Chú Chính Dương" 

Trên chiếc giường lớn hắn vừa ôm cô vừa quan sát Triệu Long Bang qua màn hình laptop nghe thấy tiếng gọi của cô hắn đẩy màn hình laptop ra xa đưa ánh mắt ra nhìn em 

"Hum" 

"Chúng ta về lại Los Angeles có được không, con không muốn ở đây" 

Hắn vừa nhìn liền đoán ra tâm tư của cô biết cô sợ cái gì lo điều gì nhưng hắn không thể giải thích rõ ràng cho cô hiểu hết được, nếu chỉ vì chút chuyện đơn giản này mà đã sợ hãi không dám đối mặt thì đừng nói đến việc leo lên chiếc ghế lão đại, có khi hắn đã chết từ hơn 20 năm về trước rồi kìa 

"Vy Vân, có những chuyện em không biết sẽ tốt hơn. Chỉ cần em ở bên tôi thì đám người đó đừng hòng có thể chạm vào được vạt áo của em" 

"Tại sao không thể nói cho con biết. Chú, con lớn rồi mà" 

Hắn xoa đầu cô trong mắt hắn cô mãi mãi chỉ là một đứa trẻ con không chịu lớn "Vy Vân em vẫn còn rất nhỏ chờ khi em lớn hơn chút nữa em sẽ hiểu những gì tôi làm" 

"Vy Vân không muốn chú làm người xấu" 

"Vy Vân có cần tôi không" 

Triệu Vy Vân gục mặt vào vai hắn gật gật đầu, từ trước đến nay chỉ có duy nhất hắn là chiều cô vô điều kiện, không bao giờ quay lưng với cô "Cần, rất cần" 

Không uổng công hắn nuôi dưỡng báu vật của hắn, câu trả lời khiến hắn rất hài lòng "Em sợ phải đối mặt với nhà họ Triệu" 

"Vy Vân em không phải sợ, sau này tôi cho em làm chủ Triệu gia" 

Cô biết hứa đã hứa với cô cái gì chắc chắn sẽ thực hiện cho bằng được, những lần khác cô sẽ rất vui vẻ nhưng lần này khi trở về Trung Đông lại cảm thấy tủi thân "Ba mẹ không cần con nữa sao, tại sao họ lại đối xử với con như vậy. Nếu họ không phải ba mẹ con thì ai mới chính là ba mẹ con đây" 

"Vy Vân" 

Hắn ôm cô trong vòng tay dỗ dành. Triệu Vy Vân em không cần phải có bọn họ bên cạnh, em chỉ cần một mình Triệu Chính Dương là đủ rồi, hãy nhớ tôi là trời là luật lệ của em "Vy Vân em không cần phải nghĩ gì cả, nhưng em hãy nhớ cho kĩ em ngàn vạn lần không phải cháu gái của tôi, em là người phụ nữ của tôi" 

"Tập đoàn Louis đã gửi bản hợp đồng chính thức cho công ty rồi nè, Tú Ảnh cô xem qua rồi kí luôn nhé" 

Triệu Tú Ảnh cầm bản hợp đồng trong tay nghi hoặc "Nhanh như vậy sao, tôi tưởng bọn họ sẽ hẹn gặp chúng ta để bàn về hợp đồng chứ” 

Tô Gia Gia như nghe được câu chuyện nực cười nhất, không kiêng dè gì mà mỉa mia "Tú Ảnh cô chưa phải là minh tinh của châu lục vươn tầm ra thế giới mà bắt ngài Louis phải đích thân đến gặp cô kí hợp đồng. Tú Ảnh cô có biết suy nghĩ không vậy, hừ...hợp đồng tôi để ở đây kí thì kí không thì để tôi đưa cho Lily kí cũng được, dù sao thì bên đó cũng đang nhắm tới mẫu ảnh Lily đó" 

"Cái gì, con nhỏ Lily đó vĩnh viễn làm sao bằng được tôi. Hợp đồng này là dành cho tôi" 

Tô Gia Gia vừa rời khỏi Tú Ảnh đã tức tối giậm chân rầm rầm "Ba à, ba là chủ tịch tại sao ba để cho con bóng đó xỉ nhục con như vậy chứ 

Triệu Chính Thần biết nỗi tức giận của con gái nhưng ông không thể làm gì được chỉ có thể dỗ dành trấn an "Con bình tĩnh đi, Tô Gia Gia là nhân tài hiếm gặp con nhịn một chút đi, tính khí của nó từ trước đến nay luôn như vậy rồi" 

"Có chắc cô ta sẽ kí không" 

"Ngài cứ yên tâm đi, tôi còn lạ gì con nhỏ đó nữa. Cho dù tôi có sỉ nhục cô ta thậm tệ hơn nữa thì bản hợp đồng đó nhất định cô ta sẽ bán sống bán chết để kí được nó" 

"Có chắc như những gì mày nói không" 

"Em chắc mà chị, cô ta đã kí kết hợp đồng với tập đoàn Louis từ hơn 1 năm trước với vai trò là nhà thiết kế nhà sáng tạo được ngài Phong Thanh Louis vô cùng để mắt tới. Ở Châu Á có thể sức ảnh hưởng của cô ta không có, thậm chí nhiều người không biết nhưng ở Châu Mỹ thì khá nhiều người biết đến cô ta, một nhà thiết kế tể tài năng" 

Tú Ảnh nói chuyện cùng một thám tử khá nổi tiếng trong giới, vừa vặn hay lại nghe được một tin chấn động có khả năng Triệu Vy Vân sẽ ngáng đường mình ngay lập tức Triệu 

Tú Ảnh liền bày mưu loại trừ người có khả năng làm ảnh hưởng đến mình 

"Được rồi, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu sau" 

Triệu Tú Ảnh nghe xong liền ném điện thoại xuống giường, nàng ta nhìn vào gương với con mắt độc ác cùng nham hiểm "Tại sao mày không chết đi con nhỏ Triệu Vy Vân, từ nhỏ đã chiếm hết tình cảm của ba mẹ đẩy tao phải sang Thụy Điển một mình, khó khăn lắm mới trở về được. Lần này tạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu, đứa con rơi ngu ngốc" 

"Ông chủ, ông chủ...không xong rồi" 

"Có chuyện gì" 

Thứ ánh rượu sóng sánh từ từ đi vào trong cuống họng. Sự bỏng rát của mĩ tửu từ từ đi vào trong tâm can. Dưới ánh đèn đủ màu sắc của sàn nhảy diễn ra vô cùng đông đúc và náo loạn. Chiếc ly thủy tinh trong tay của Triệu Vy Vân rơi xuống nền đá hoa lý, một khoảng không gian mù mịt lan tỏa trong đầu óc, tầm nhìn như có một làn sương mờ che đậy. Rõ ràng là không ổn nhưng Vy Vân cả người vẫn cứ phiêu theo điệu nhạc, tầm nhìn ngày càng trở nên mông lung cô chới với tìm lan can làm điểm tựa lúc này bả vai truyền đến một cái lạnh toát 

"Em gái, không được khỏe sao, có cần giúp gì không" 

Vy Vân ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt rất mơ hồ, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu trở nên không chân thực "Không cần, cảm ơn" 

"Vậy để anh dìu em ra ngoài có được không" 

"Tôi đã nói là không cần mà" Vy Vân dùng hết sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng bây giờ đã không chỉ là những cơn chóng mặt hoa mắt mà dường như cơ thể cô cũng bắt đầu không ổn. Từ trước đến giờ cô chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cũng chưa biết xử lý ra sao 

Sức cùng lực kiệt cô đành để người đàn ông lạ mặt kia dìu ra ngoài nhưng càng đi trên hành lang cô càng cảm thấy không ổn, đây rõ ràng là không phải lối đi xuống dưới sảnh mà là hướng đi lên trên lầu 

Bị đẩy vào bên trong một căn phòng xa lạ, ý thức của cô dần trở nên mất khống chế, hoàn toàn không có sức lực để phản kháng 

"Anh là ai, mau mở cửa ra cho tôi" 

"Ngoan đi cô bé, anh là người cho em uống thuốc, dễ gì anh để em thoát ra ngoài, em sẽ không chống cự được lâu đâu" 

Tầm nhìn của Vy Vân như có màn sương mỏng che khuất không nhìn rõ được bộ mặt đe hèn dơ bẩn của người đàn ông trước mặt 

"Cút đi, đừng trách tôi la lên" 

"Haha...haha...em la lên đi, la lớn lên cho anh nghe coi, đây là phòng riêng em nghĩ sẽ có người tới đẩy cứu em sao" 

Dứt lời người đàn ông lạ mặt đó lao tới em như sói đói, cô chỉ có thể hung hăng dùng gót giày nện vào đầu hắn dùng hết sức lực tay chân khua loạn xạ. Điều khiển tất cả mọi thứ trong tầm với ném về tên súc sinh trước mặt 

eyJpdiI6Im5mT0c4d0pBZWY5Q1kzZ0ZRdUUxdEE9PSIsInZhbHVlIjoiWlByUzRTUnhEU1c3bERFUkVwdzBjN2ZTZDlUN0ZuUG9DQ2RPbXdXZ3lkMEI1bXRvY2tGNUZ2TFpYQjZWWkEya0grSkxNZDZkTHA5cmU4ejZRSnR4czhZNkV0a3hWbElIV1BDWVpJaElqc1NZQVFsemh1Sk1PUFk5TDJ4VzhiSmtueGxmVldGXC9DbkZ2eVI5Rm1mcFRlXC9FMnRLeWNNb28wOHBTXC9GZWlGVUVKRjdwV0FDaTNHQkJPcDg0ekdsQUkzM3N4NW54cVlXdkJWYTk3TmhCeE9kSFp6eHBYMG5FXC9lem9IaFZ6VmllcTdoakRVcnpxT3RJOXowbXJ3bGhUaGxrOUsyY2dqMDRaXC9SZGdTanFKdEZ3RUFlczFQU25sWVBHaDVQSWN2VzhySHczVTFidXpMNEU2SnNLQVplVitcL3FFOVlFMExXVndMekt3eEd5YjVKQ1R1RkphRGhnMnVsc3F2WDFuRUVWemdZdEQwUTF5dXdSWmZ3NXp5WTU0ZkpNaDZyZnVpVlFwWHBVS2hOSkloVnlNWUZxNVwvZkxwYVpSOENUOFBJTG54aTEyRnJzVEpaRldjZG9xRG5scjBJVHBjVnBaSzFFZ0IyTUVmR0haZGpydG1JWkh1R0liN0lxWlZQR29IbVJvUWVBdEp2XC8zaERqc2paaXpPVnR1YmZvOVwvQzZ1MGlHcjJNVDhkWHo5XC85NWd4YW8zTFJOQ2p2djlUakVpYkFFYit6REx0bGFQeloyRStcL0doaTA2RytHQnZoWDNvZjk0Z3ZVNDlIVDV0ZTR5V1V3PT0iLCJtYWMiOiI3NDY1YmUzYTQyNzEzNTVjYTVkNDUyMWM5ZThiZWY3NWFkOWNlNWRhODY5MDYyMzJjNzAxMWRmOTRjN2M4MmNmIn0=
eyJpdiI6IitQQlRwbW1ycFwvd0pzWU95NXk1UXNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkkreXBQSDZTcHB2eFBUbDIzOU9McTRkYkNpMkxFUHJkWWlQWCs0eTJ5eFwvZUMwODRTbXYrSUdvVG02WW1mOVZzXC9yZkNIMnZvcGltODBSNnhUOUNKWEFoNEluQ0RjTVUydkUyb2hkYldLQ0htSnJUeGRmN3FyckRyQ1ZsT01jbWkydGluT1hGbE1TRksrczJINFFKNUNvUTgwKzJpdGQ0VnROSzVHRm5vSWt2dGxmdnZraVU4ck5qdDhSaHVnV1lFOHZLeUFneGF2YmlZTjFxdDRBK2g1NUJFT1RUSzB1c0NJa0pMem0xS2JrdjROeFwvTzdmVWl3c2ZndlprWEw0ak9OVTRcL3hwZjFUclM4Y21STVdybkU2bFl1YUdxUExNOXpOU3dkZ2EwSVZhaz0iLCJtYWMiOiI1ZGJlZGJkYmZkOTgzYTg4OGQ1NGJjMDg1MWUxMDI1NmFiYWM1YzZmM2Y3OTJmOTMxYjM2MDkyNzY3NWJlNjYyIn0=

"Chú ơi, cứu con..."

Ads
';
Advertisement
x