Hai cha con này lại phải gặp cảnh khốn cùng như thế, chỉ cảm thấy một nỗi bất đắc dĩ. 

 

Rõ ràng chính ngươi giả mạnh không chịu khuất phục mới làm Diệp Viễn tức giận, còn muốn chụp cái chậu nước đục này đến lên đầu lão tử! 

 

Lão tử phải tìm ngươi nói lý mới được á! 

 

Hai bên đều là đại lão, đều là những kẻ không thể chọc nổi! 

 

Sắc mặt của Hoàng Đế trắng bệch, nói: "Xin Thượng Sứ bớt giận! Diệp Viễn thật sự rất kiêu căng và tự mãn, nhưng hắn thật sự có bản lĩnh! Thủ đoạn vừa rồi của hắn, ngài cũng nhìn thấy rồi đó! Hắn nói rằng cơ thể Thượng Sứ như ngài có vấn đề, không bằng Thượng Sứ hạ thân thể xuống, nhờ hắn trị liệu thử xem sao?" 

 

Trình Trùng Sơn cười lạnh, nói: "Ha ha, thủ đoạn nửa thật nửa giả như vậy còn có thế khiến cho Bản Sử khiếp sợ sao? Lẽ nào chính Bản Sử không biết về cơ thể mình? Chỉ bằng hắn thì có thể nhìn ra cái gì chứ?" 

 

Đương nhiên hắn ta không tin Diệp Viễn, hắn ta cảm giác hiện tại mình khỏe như trâu. 

 

Hắn ta không nghe lọt tai lời của Diệp Viễn. 

 

Hắn ta nhìn Hoàng Đế cười lạnh, nói: "Kiều Khai Nguyên đừng trách ta không cho ngươi cơ hội! Nội trong nửa ngày, ngươi phải để cho tên tiểu tử kia lăn đến xin lỗi Bản Sử, chuyện này mới thôi! Nếu không, ha ha, ngươi tự biết hậu quả đi!" 

 

Mặt Hoàng Đế đen như đít nồi, hắn ta đành phải mang theo Nhị hoàng tử rời đi. 

 

... 

 

Ở phủ Quốc Sư, Kiều Khai Nguyên và Nhị hoàng tử tận tình khuyên nhủ Diệp Viễn rất lâu. 

 

Nhưng hắn vẫn không hề bị lay động. 

 

"Hai vị không cần lãng phí miệng lưỡi nữa, hình như sắp đến thời gian cái tên Thượng Sứ thối kia cũng phải đến đây rồi." Diệp Viễn vừa cười vừa nói. 

 

Hai cha con nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt không tin. 

 

"Quốc Sư, cơ thể của Trình Thượng Sứ vô cùng khỏe mạnh, cơ bản không giống như có vấn đề gì! Ngài có phải đã lầm rồi không?" Kiều Khai Nguyên nói. 

 

Lời còn chưa dứt, hạ nhân đã vội vã đến báo tin. 

 

"Đại nhân, không hay rồi, có người vừa bước một bước đã phun ra một ngụm máu, rồi vọt thẳng vào phủ Quốc Sư! Chúng thuộc hạ... Chúng thuộc hạ ngăn không được!" 

 

Phụ tử Kiều Khai Nguyên và Lâm Lan đều đơ cả người. 

 

Chuyện này cũng không phải liệu sự như thần quá như thế chứ? 

 

Lẽ nào người đến đây chính là Trình Trùng Sơn? 

 

Hơn nữa, chuyện này thật sự đã bị Diệp Viễn nói đúng, Trình Trùng Sơn thật sự có vấn đề! 

 

Trong lòng Lâm Lan bị sốc dữ dội, hắn ta là Nhị Phẩm Thiên dược sư, mà thậm chí ngay cả chuyện này này cũng không thấy một chút manh mối nào! 

 

Diệp Viễn đứng dậy, đi ra ngoài đón tiếp. 

 

Đám người Kiều Khai Nguyên cũng mang đầy bụng khiếp sợ mà đi theo ra ngoài. 

 

Đi xa một chút đã thấy Trình Trùng Sơn hơi lay động trên mỗi bước chân, mỗi bước của hắn ta bước đi đều phải phun ra một ngụm máu, hắn ta vẫn lảo đảo đi tới bên này. 

 

Một mùi vị tanh hôi xộc vào mũi. 

 

Lông mày của Diệp Viễn cau lại, vội vã bấm đốt tay liên tục, một đạo kết giới lập tức mở ra khiến toàn bộ đường đi của Trình Trùng Sơn đều bị phong ấn lại. 

 

Một đường hắn ta tới đây, đã hạ độc một đám người rồi. 

 

Bọn hạ nhân đã sớm lùi tới nơi rất xa, không dám đến gần. 

 

Độc này rất mạnh! 

 

"Tất cả tránh xa một chút dùng Thần Nguyên hộ thể đi, độc này không bình thường đâu!" Diệp Viễn trầm giọng nói. 

 

Trong lòng những người khác đều rung lên, vội vã nghe theo lời của hắn. 

 

"Cứu... Cứu mạng! Diệp... Diệp đại sư, ta... Ta sai rồi! Cầu... Cầu xin ngươi cứu mạng ta!" 

 

Trình Trùng Sơn vừa nhìn thấy Diệp Viễn như nắm được nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, hắn ta dùng hết sức lực bình sinh của mình gọi lớn. 

eyJpdiI6IlVZOUdrQUlyRkpxS1U5WWZsK2ZXYlE9PSIsInZhbHVlIjoiaGdBUjRPQ0JSd1k3XC9qcExQXC9OYlM0eHl4M3FFbVBvWUN0VjBwR3luWjI0bElqT0pNWXZQNmEwdkpKXC94RUxvcCIsIm1hYyI6ImYzMTA1N2M1M2QwNjhkYzExMzM1ZTAzMzJhMWY2ZThlNTZiM2Y2YTRiOTI5ZDI5MWJiODQ4ZTg0MWZiODcwNTYifQ==
eyJpdiI6IjZTZzNocVFRUW9oTTdlQkkrTWxETVE9PSIsInZhbHVlIjoiTFB1VzhDU1RjeEp1Q3FVZFlMMnYwNytOOHJsTFBqVFl2VWtPelJ0UFN0ZWFHb01FcERlek5FeWlDRnpldFkxY05jSkt6SzQwNmVcLytEdE5pdkNBcjJLbGltcUI5V09YVnNrV2pJbnZOdDdka29DUUJlbk1NNlNEeFwvbmVKSXNZOExpR3J0T2lrNUthcWxOaHZremhMdEtcL2ZSWFlOVmx1WTBKYzlhaEl5bUM3ejA4cDgyamJJN2U2bnJxM2w1VEtMcWxXTEV3VXpkbDh3aEVrazFLMWhncXFqODR5eDlKNFBhcTNmZUhQS1BYT2RhWmQrS1pwelkyOHNybHgwaG5mcmpFVDFheXFjNTNqZENqOGYrUnBVZ1NJeXpXQ29sK2VrTUVmeXprQ1hFV29lUkwxUzFTUGVSeWdMWGJndFZTYmQiLCJtYWMiOiJiODlmMzFjYjVhYTE3NzA2ZGFkZTdjYmM0OTYxODQxMGMyNmY5ZmRjZGRmODc2ZTBiYTg4YTdkNzIzNjU3MWMzIn0=

Trình Trùng Sơn thở yếu ớt, nói: "Diệp đại sư, ta sai rồi! Ta thật sự biết mình sai rồi! Cứu… cứu ta với!"

Ads
';
Advertisement
x