“Gãy… Gãy rồi ư?” 

             “Đã gãy rồi!” 

             “Thật sự đã gãy rồi ư?” 

             “Thật sự đã gãy rồi!” 

             … 

             Tất cả mọi người đổ xô đến đây đều là vì để xem Lục Triển Nguyên thể hiện sức mạnh to lớn của mình. 

             Nào ngờ, chính chủ còn chưa nhìn thấy thì Lục Triển Nguyên đã trực tiếp bị đánh gãy chân và ném ra ngoài rồi. 

             Đến bây giờ mọi người vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. 

             Lý Trọc ở bên cạnh cũng ngây người triệt để. 

             Hắn ta nghĩ rằng Lục Triển Nguyên có thể trả thù cho hắn ta, không ngờ lại vô dụng đến như vậy. 

             Mặc dù đã bị đánh gãy chân nhưng Lục Triển Nguyên vẫn không ngừng co giật như cũ, trông vô cùng buồn cười. 

             “Nghênh Phong Đảo! Chắc chắn đây chính là Nghênh Phong Đảo! Không ngờ rằng vị chủ nhân của tòa biệt viện này lại có loại thuốc tê đáng sợ đến như vậy! Hơn nữa thủ đoạn hạ độc của hắn rất kỳ lạ và khó lường! Lần này Lục sư huynh đúng là đã đá trúng tấm sắt rồi!” Một người đệ tử nội môn hiểu biết sâu rộng cảm thấy bất ngờ nói. 

             “Từ su huynh, Nghênh Phong Đảo này rất lợi hại sao?” Có người hỏi. 

             Từ sư huynh lạnh lùng cười lên và nói: “Lợi hại à? Ha ha! Những người có cảnh giới thấp hơn Vô Cực Thiên Vị đều không có cách giải! Cho dù có là Vô Cực Thiên Vị, một khi trúng phải Nghênh Phong Đảo thì sức mạnh cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều! Loại thuốc tê này chỉ dùng một từ lợi hại là có thể giải thích được sao? Nhưng mà loại thuốc tê này cực kỳ khó luyện, cho dù có là những thiên dược sư nhị phẩm bình thường cũng rất khó làm được! Không ngờ rằng vị chủ nhân của tòa biệt viện Tiểu Vân này lại có thể làm ra nó! Không thể trêu chọc vào người này được!” 

             Từ sư huynh nói xong bèn cảm thấy hơi kiêng dè mà nhìn tòa biệt viện một cái rồi xoay người rời đi. 

             Đỉnh Thiên Điểu nhỏ nhoi này sẽ nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người thôi! 

             Vụ việc này đã gây chấn động mạnh trong nội môn và ngoại môn! 

             Một tên còn chưa nhập môn, rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi này lại có thể đánh gãy chân Lục Triển Nguyên, người đứng thứ ba nội môn! 

             Dĩ nhiên Lục Triển Nguyên cũng đã trở thành trò cười trong nội môn. 

             Rất nhiều đệ tử nội môn đều không kìm lòng nổi mà đi đến biệt viện Tiểu Vân, nhưng mà không có người nào dám đến gần. 

             Nghênh Phong Đảo quá lợi hại, bọn họ không muốn vừa co giật vừa bị đá ra ngoài đâu. 

             Thế nhưng càng như vậy thì biệt viện Tiểu Vân càng trở nên bí ẩn hơn. 

             Vị chủ nhân của biệt viện Tiểu Vân chưa từng ra khỏi cửa lần nào. 

             Nếu có chuyện gì thì cũng để cho đồ đệ của hắn đi làm thay. 

             Khi Diêu Thanh nghe thấy chuyện này cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. 

             Hắn ta biết rất rõ về sự lợi hại của Lục Triển Nguyên. 

             Dựa vào năng lực của hắn ta thì căn bản không thể chống đỡ quá ba chiêu khi ở dưới tay Lục Triển Nguyên! 

             Thế nhưng Lục Triển Nguyên lại bị đánh bại bởi Diệp Viễn! 

             Tất cả mọi người đều đoán rằng chắc chắn vị chủ nhân của biệt viện Tiểu Vân chính là một thiên dược sư nhị phẩm, thậm chí là thiên dược sư tam phẩm! 

             Thế nhưng chỉ có hắn ta biết rằng đó chẳng qua chỉ là một Tiểu Cực Thiên Vị mà thôi! 

             Sau sự việc này, không còn ai dám khiêu khích với biệt viện Tiểu Vân nữa và cũng không có người nào dám bất kính với những phi thăng giả của trấn Thanh Ngưu nữa. 

             Trong suốt một năm, những phi thăng giả lần lượt được tiếp đón đến đỉnh Thiên Điểu. 

             Trên đỉnh Thiên Điểu dần dần trở nên sôi động hẳn lên. 

             Thời hạn một năm đã hết, cuối cùng cũng đã đến lúc thiên tông kiểm tra. 

             Ngày hôm nay có rất nhiều cặp mắt đang nhìn vào cánh cửa của biệt viện Tiểu Vân. 

             Mọi người đều muốn xem thử rốt cuộc chủ nhân của tòa biệt viện Tiểu Vân này là thần thánh phương nào. 

             Trong số đó bao gồm cả Lục Triển Nguyên! 

             Lục Triển Nguyên đã phải nằm trên giường hết ba tháng mới có thể hồi phục trở lại. 

             Trong Ngũ Quang Thiên Vực, thiên đan là thứ vô cùng quý giá. 

             Phần lớn những tình huống bị đánh gãy chân này đều dựa vào khả năng tự hồi phục. 

             Cho dù Lục Triển Nguyên là đệ tử nội môn thì cũng không dám sử dụng những loại thiên đan chữa trị này một cách dễ dàng. 

             “Ra rồi! Ra rồi!” 

             Cả nhóm người bỗng nhiên trở nên xôn xao. 

             Cánh cửa lớn của biệt viện Tiểu Vân đã mở ra! 

             Tất cả mọi người đều nín thở và muốn nhìn xem người đang đi ra là người như thế nào! 

             Một người trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng bước ra từ trong biệt viện Tiểu Vân. 

             Còn có Lâm Lan đi theo sau hắn. 

             “Tiểu… Tiểu Cực Thiên Vị ư?” 

             “Chủ nhân của biệt thự Tiểu Vân chỉ là một tên Tiểu Cực Thiên Vị thôi ư? Hơn nữa còn là Thượng Vị Tiểu Cực Thiên ư?” 

             “Trong suốt một năm nay, người đã làm chấn động cả nội môn lẫn ngoại môn chỉ là Tiểu Cực Thiên Vị ư?” 

             … 

             Tất cả mọi người bùng nổ ngay trong chốc lát. 

             Không ai nghĩ rằng chủ nhân của biệt viện Tiểu Vân lại là một tên Tiểu Cực Thiên Vị không đáng để mắt tới. 

             Hơn nữa Diệp Viễn còn trông có vẻ vừa mới đột phá đến Thượng Vị Tiểu Cực Thiên cách đây không lâu. 

             Lục Triển Nguyên càng ngây người hơn, hắn ta lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mà ta lại bị đánh bại bởi một tên Tiểu Cực Thiên Vị ư? Thật là nhục nhã! Thật là nhục nhã mà!” 

             Hắn ta đã từng nghĩ đến vô số khả năng, thậm chí còn nghĩ rằng có phải chủ nhân của biệt viện Tiểu Vân là một cao thủ Vô Cực Thiên Vị hay không! 

             Thế nhưng hắn ta không thể ngờ rằng đó lại là một Tiểu Cực Thiên Vị! 

             Vút! 

             Lục Triển Nguyên biến thành một hư ảnh và nhào về phía Diệp Viễn. 

             “Con kiến đáng chết dám sỉ nhục ta, ngày hôm nay ta chắc chắn phải giết chết ngươi!” Tiếng gào thét của hắn ta lập tức vang lên khắp đỉnh Thiên Điểu. 

             Thế nhưng ngay vào lúc này, ánh mắt của Diệp Viễn nhìn qua đó. 

             Chỉ một cái liếc nhìn này đã khiến cho cơ thể của Lục Triển Nguyên đột ngột khựng lại! 

             Ánh mắt này khiến hắn ta cảm thấy khiếp sợ! 

             Đoạn ký ức kinh khủng kia hiện về trong đầu hắn ta ngay lập tức. 

             Sự tức giận tràn ngập trong lòng hắn ta lập tức trở thành sự kinh hãi! 

             Diệp Viễn tò mò nhìn hắn ta một cái và hỏi Lâm Lan: “Hắn ta là ai vậy?” 

             Một câu nói này khiến tất cả mọi người ngã ngửa. 

             Đến bây giờ câu nói “Đánh gãy chân, ném ra ngoài” kia truyền tụng ở khắp đỉnh núi. 

             Vậy mà tên này lại không biết người mình đã đánh là ai ư! 

             Thật là đáng giận! 

             Lục Triển Nguyên đứng ở nơi đó suýt chút đã phun ra một ngụm máu. 

             Lâm Lan nói: “Vào một năm trước, hắn ta xông vào biệt viện Tiểu Vân và bị đánh ngã bởi Nghênh Phong Đảo của sư tôn, đệ tử đã đánh gãy chân của hắn ta và ném ra ngoài!” 

             Diệp Viễn bừng tỉnh và nói: “À, thì ra là hắn ta à, thảo nào lại tức giận đến như vậy. Này, nếu như ngươi còn cảm thấy khó chịu thì hoan nghênh đến tìm ta trả thù bất cứ lúc nào.” 

             Kiêu căng! 

             Ngang ngược! 

             Hắn căn bản không để một người đứng thứ ba nội môn vào trong mắt! 

             Tên Tiểu Cực Thiên Vị này khá lợi hại đấy! 

             Tất cả mọi người đều cảm thấy đồng tình mà nhìn về phía Lục Triển Nguyên, bọn họ muốn xem thử cuối cùng hắn ta sẽ làm như thế nào. 

             Hắn ta sẽ mạo hiểm bị đánh gãy chân lần nữa để dạy dỗ Diệp Viễn hay là cứ như vậy mà rút lui. 

             Lục Triển Nguyên đứng ở nơi đó, đi cũng không được, ở cũng không xong, hắn ước gì có thể tìm một cái hố để chui xuống. 

             Hắn rất muốn ra tay! 

             Thế nhưng lý trí lại bảo hắn ta không thể tấn công! 

             Một lần bị đánh gãy chân chính là ba tháng đấy! 

             Chẳng lẽ hắn ta lại muốn trở thành trò cười của cả Võ Định Thiên Tông lần nữa sao? 

             Thế nhưng cho dù hắn ta không ra tay thì hắn ta cũng sẽ trở thành trò cười mà thôi! 

             Thật lúng túng! 

             “Không trả thù? Vậy thì ta đi đây!” Diệp Viễn mỉm cười nói. 

             Hắn nói xong bèn thật sự dẫn theo Lâm Lan sải bước rời đi. 

             “Nhìn cái gì mà nhìn, cút hết cho ta!” Tiếng gào thét của Lục Triển Nguyên truyền đến từ phía sau. 

             Diệp Viễn chưa đi được bao xa đã gặp mặt Diêu Thanh. 

             “Ha ha, Diệp huynh đệ ngươi thật sự rất lợi hại đấy! Trong suốt một năm nay ngươi bế quan ở biệt viện Tiểu Vân, không hề để ý đến những chuyện bên ngoài, nhưng mà ở khắp cả Võ Định Thiên Tông này đều là truyền thuyết về ngươi đấy! Việc đánh gãy chân Lục sư huynh người đứng thứ ba nội môn, ngươi còn chưa bước vào thiên tông mà đã làm ra chuyện khiến người khác kinh ngạc rồi! Quả nhiên mắt nhìn của Lạc đại nhân rất kinh người!” Diêu Thanh vừa gặp hắn đã lớn tiếng cười lên và nói. 

             Lời nói vừa dứt, hắn ta đột nhiên nhận thấy bầu không khí xung quanh có gì đó không đúng lắm. 

             Diệp Viễn cũng nhìn vào hắn ta và mỉm cười không nói lời nào. 

             Diêu Thanh sửng sốt, hắn ta đột nhiên nhìn thấy Lục Triển Nguyên đứng ở phía xa liền lập tức bị dọa sợ chết khiếp. 

             Hắn ta thầm nói không ổn, lần này đã đắc tội Lục sư huynh thảm rồi! 

eyJpdiI6IjQ0UEpnUzh6bG9NcjZoMUthVEE2cGc9PSIsInZhbHVlIjoiMGY0SG9DcDUrQlBLRW5VeG9RRzZUdUs5NVZTMlZUQVpJSHN0MUpoWjlpK3ZUQUJVRTNpc0haQ0ZkY1BpSnpIamxsVmVSTU50dWhPNkNxWEJXUTZBWk5NT3c1M29mMUVNMWEzYldYV2dFUEtMRmJGMzV5K1h4dXI5SnZHVXJUK3VMczVEVEEwWVoxeHhqRUc5SEM5OEtrZ0hMMjRTMUViYysranAwOHFsbUhNV3FyMzdDR3N4aDlWV3lzVUhuQkF6OFl4THhPN1NGcFlFQWYydWF6VHFjOFpxUE1pNWxtdDFyZHhMSGIwRHFxcmRibHF1Z3ppcUJBdEwyTlhmdzkwbVM1K08yc2pmM0xsaWNTa1NzWnVZQ1lFdndXbHRmQlRhZHdFekhzMU11bUkwNjREbkxzc0NocVl4N0ZPWFRLRkxTVFlkeWd0aDBDWGgrcnZoelNWcFBMVHY0blFIaDc1bWFPajRnVEV2RmJ4TXl6SWxQekl5UldWSGxnQnYyRzBta0M5dVpKSzdLUGxpZHlCalVJb1dTUT09IiwibWFjIjoiMWU1Y2FkNmY0ZTNhYTY3NjQ3OTI2Zjc5NDA3NmI4ZTgyYzBiYjNhZGFjYjZmMjkyYmFhOTEyYjBiNzNkMDZlMyJ9
eyJpdiI6ImhLRG9XUllaTTRuRUJVbFZcL1E5SmlRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imk5VXRCMG8wd3hZb1wvY1F0Tko3QmhSZ0J6WjZRQTNHMVFGUGNzMEMxY0NUeGUwK1creWlCZXNrMk1rcG44d1dFVVZHbk5ORUtha0NDYnc0MjNqQTBNWXVLT2ppZ1VqZVEySXhmRTVCQ0ZcL3k4M01BZUdDUVhJQ0ZydjdvNGY0bzlpMHhMU1ROZ1YrUm1WeFd5bWNjRTE0ZDJ2Q1llenp5WDNmMDhHaFlvVnpaNUhJVTE3cG9ZcGJCOTd1ZUdBRXZcL3Z0ODEwcnFCVkp2MkVpZ1FOUzdZM1ZpVjNDRmVtV0tTUjFKc1QzT2RaNTd5bUlwZ1hZTjJnYmd2WjR6U2w2WE85VkdwN0plZ25iQXN0NVkzWlpYQUcrY3pnNDJxZmUrMXNVdWxBeUhoUXA1cnZiMnowSURqNU9iUG9lRDBCYlJLQzl0TXFJSk5NUDFKcmlueDdzNlVpZGlPcHRyeVgwZ09ybUZDSENGcTJ3VFBSaWw3YVkzb1JKTGtydVRpXC9WZFkiLCJtYWMiOiJhNmRjMmY5YTlkMjYyY2ZjZDVlMTQ1MjA4NjNmMzU3ZGFjZWQ1NDA4Y2VhNjA5NTgwY2ZjNTgyNWJkMTdjNmJkIn0=

             Diệp Viễn nói với vẻ mặt vô tội: “Ta còn chưa làm gì hết mà!”

Ads
';
Advertisement
x