“Ngươi nói cái gì? Bốn người Kình Lan đều không phải đối thủ của nhân loại kia ư?” 

             Vân Uơng nghe nhắc tới tên tiểu tử này thì bỗng bật dậy, trong mắt ngập tràn vẻ khó tin. 

             Gương mặt rùa của Ô Chuyên cũng sắp rúm ró lại thành một nhúm, khổ sở nói: “Thưa vâng, Vân Ương đại nhân! Kình Lan đại nhân kêu ngài mau chóng hành động, chậm nữa họ sẽ không cầm cự nổi!” 

             Vân Ương cảm giác như đang nghe thiên thư, trừ khi xảy ra đại chiến giữa các hải vực, nếu không hoàn toàn không có khả năng bốn vị chiến tướng cùng nhau ra trận. 

             Năm đại chiến tướng mỗi người cai quản một phương, đều là sự tồn tại dưới một người trên vạn người. 

             Vậy kẻ đó phải có thực lực đáng sợ nhường nào mới có thể khiến họ bắt tay hợp tác? 

             Một Thánh Hoàng Thiên hạ vị của Nhân Tộc lại ép bốn người họ đến mức này! 

             “Chết tiệt! Hoàng Tôn đại nhân đang bế quan, đối phó với Chân Hoàng đạo kiếp nên không rảnh để ý! Mời chiến tướng của các hải vực khác ra tay, tất nhiên lại muốn tổn thất lớn!” 

             Vân Ương gọi ba người tới, dặn dò: “Bây giờ hai người các ngươi lập tức đến Đinh Hương hải vực cùng Bí Vân hải vực, nhất định phải mời được hai vị cường giả cấp chiến tướng ra tay! Còn về chuyện thù lao, chỉ cần họ chịu ra tay sẽ cho mỗi người ba viên Hải Hồn Đan!” 

             Vẻ mặt tất cả mọi người chợt thay đổi, kinh hãi hô lên: “Hải Hồn Đan! Đại nhân, Hải Hồn Đan có liên quan đến việc tiến vào Chân Hoàng Thiên, liệu cái giá này có quá đắt hay không?” 

             Vân Ương xua tay nói: “Đâu dễ đạt tới Chân Hoàng Thiên như vậy? Hải Hồn Đan có thể nâng cao nguyên thần, tăng thêm cơ hội đột phá Chân Hoàng Thiên, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Đối với những tên khôn khéo kia, không chịu đưa ra thù lao lớn một chút thì họ chịu ra tay sao? Được rồi, các ngươi đi thôi, nếu Thiên Quỳ đại nhân muốn trách tội, bản tôn sẽ chịu trách nhiệm.” 

             Vân Ương đã nói như vậy, dĩ nhiên họ sẽ không dám nhiều lời. 

             Chờ ba người rời khỏi, Vân Ương lại ra lệnh cho tất cả Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn của Thiên Quỳ hải vực mau chóng lao tới chiến trường. 

             Nếu kẻ nào trái lệnh lập tức chém chết không tha. 

             Sau khi truyền lệnh xong, Vân Ương dẫn theo Ô Chuyên cùng với bảy tám vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn lao vút tới chiến trường. 

             “Vân Ương đại nhân cũng tới!” 

             “Đây... toàn bộ Thiên Quỳ điện dốc hết lực lượng hả?” 

             “Chẳng lẽ nhiều người như vậy cũng không đánh bại được tiểu tử này sao?” 

             Nhìn đến chiến trường càng lúc càng lan rộng, sắc mặt của các Thánh Hoàng Thiên có mặt tại đây lần lượt thay đổi. 

             Ban đầu họ chỉ cho rằng đây là chuyện nhỏ. 

             Giết chết một tên Thánh Hoàng Thiên hạ vị mà thôi, nào phải chuyện to tát gì chứ? 

             Nhưng bây giờ lại chọc cho Thiên Quỳ điện dốc hết tất cả lực lượng! 

             Diệp Viễn cảm nhận được khí tức cường đại xuất hiện ngày càng nhiều, hắn cũng đau đầu không thôi. 

             Hắn ra tay đã rất nương tình rồi có được không? 

             Lẽ nào đám Hải Tộc này đều là kẻ điên? 

             Chính mình không giết người thì chúng thật sự coi hắn là quả Hồng Âmềm ư? 

             Nếu không phải hắn kiêng kị Chân Hoàng Thiên, thì đã không thèm bận tâm đến sống chết của đám Hải Tộc này rồi. 

             Nhưng hiện tại họ ép người quá đáng! 

             Vân Ương dẫn theo bảy tám vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn tham gia vào trận chiến, áp lực của Diệp Viễn lập tức tăng vọt. 

             Hắn tức giận quát lớn: “Các vị, Diệp mỗ đã nương tay, chẳng lẽ các người thật sự không nhìn ra sao? Lại cứ tiếp tục ép buộc ta như vậy, đừng trách Diệp mỗ không khách sáo!” 

             Ba vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn cộng thêm năm vị Hóa Hình Cảnh đại viên mãn, sức chiến đấu bậc này đã vô cùng đáng sợ. 

             Diệp Viễn cường đại nhưng cũng không thể mạnh đến mức này. 

             Lúc này, hắn cũng đã bị họ ép phải dốc hết thực lực, không thể tiếp tục giữ lại. 

             Sau đó chính là một trận chiến sinh tử! 

             Diệp Viễn không muốn đắc tội với một hải vực, nhưng đám người này ép người quá đáng! 

             Cảnh Phỉ chọc phải rắc rối là chuyện nhỏ, nhưng sau đó hắn cũng từng hỏi qua, thật sự không phải là chuyện lớn nghiêm trọng, không cần phải nháo đến mức ngươi chết ta sống. 

             Cũng chính vì điều này nên hắn vẫn luôn nương tay. 

             Nếu không ngay khi vừa mới bắt đầu, Diệp Viễn trực tiếp sử dụng Càn Khôn Kiếm Trận là có thể giết chết Kình Lan cùng Tinh Diệu. 

             “Tiểu tử, muốn dừng tay thì cùng được thôi, chỉ cần ngươi giao nha đầu kia ra, hết thảy đều dễ nói! Nếu không vì mặt mũi của Thiên Quỳ hải vực ta, không thể chấp nhận sự khiêu khích của một nhân loại như ngươi được!” Kình Lan cũng quát lớn. 

             Thật ra, họ cũng sợ chứ! 

             Vân Ương cùng với tám vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn tham gia, khó khăn lắm mới đang ngang tay với Diệp Viễn. 

             Kiếm trận này của Diệp Viễn thật sự mạnh đến độ quét sạch chúng sinh. 

             Nhưng bây giờ cung đã lên dây, không thể không bắn! 

             Nếu không giữ Cảnh Phỉ ở lại được, họ đúng là không có cách nào giao phó. 

             Hai bên cứ giằng co như vậy. 

             Bên kia, Cảnh Phỉ vẫn luôn tỏ ra vui sướng, hiện tại cũng không cười nổi. 

             Nàng có bướng bỉnh đến đâu thì cũng biết lần này mình gây ra rắc rối lớn rồi. 

             Nàng ta nào ngờ tới lúc trước nhất thời nghịch ngợm, lại chọc cho toàn bộ Thiên Quỳ hải vực đều bùng nổ chứ? 

             Trêu đùa lần này có hơi lớn rồi. 

             “Diệp Viễn ca ca, hay là... huynh cứ giao Cảnh Phỉ ra đi? Hu hu... muội... muội sai rồi!” Cảnh Phỉ vừa chạy vừa khóc nói. 

             Diệp Viễn hừ lạnh nói: “Đùa gì thế? Trời có sụp thì ta vẫn đỡ được! Đại Hoàng, người của họ càng lúc càng đông, ngươi mau dẫn Cảnh Phỉ phá vòng vây ở phía Nam, ta sẽ nhanh chóng chạy tới đó!” 

             “Vâng, Diệp Sư!” 

             Đại Hoàng cũng đầu đau não trướng, chỉ ước tát chết Cảnh Phỉ. 

             Nha đầu này đúng là biết gây chuyện quá cơ. 

             Tuy nhiên Đại Hoàng ở cùng Diệp Viễn đã lâu, vô cùng hiểu tính cách của Diệp Viễn. 

             Lúc này, hắn ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ đồng bạn mà rời khỏi. 

             Trước đó Diệp Viễn nương tay, tự nhiên hắn ta cũng vẫn giữ lại thực lực, chưa hề dốc hết sức bùng nổ Móng Lẳng Lơ. 

             Nhưng bây giờ, Đại Hoàng không cần tiếp tục giữ lại nữa, cơ thể đột nhiên vặn vẹo một cách quái dị. 

             ‘Ầm! ’ 

             Hắn ta tung ra một cước, ba bốn vị Thánh Hoàng Thiên trung vị ở phía trước trực tiếp bị đá nổ tung. 

             Chém giết mở một đường máu, Đại Hoàng lao thẳng tới chỗ Cảnh Phỉ. 

             Hắn ta lại tung một cước, đá bay đám Thánh Hoàng Thiên đang đuổi theo mình. 

             Sau đó, dẫn theo Cảnh phỉ chạy như điên về phía Nam. 

             “Đuổi theo! Nhất định phải bắt lại nha đầu đó cho bổn tôn bằng được! Nguyên Thần, ngươi đi giúp đỡ giết chết con trâu kia.” 

             Kình Lan quát to một tiếng, ra lệnh một vị Thánh Hoàng Thiên đại viên mãn trong đó rời khỏi cuộc chiến đuổi giết hai người kia. 

             Diệp Viễn nghe vậy, ánh mắt chợt thoáng hiện hàn quang, lạnh lùng quát lên: “Diệp mỗ lại muốn xem thử ai có thể rời khỏi! Giết!” 

             Lúc này, Diệp Viễn cũng đã nổi giận. 

             Chỉ thấy hắn hét lên một tiếng chói tai, Càn Khôn Kiếm Trận đột ngột trở nên sắc bén. 

             Trước đó hắn phòng thủ là chính, rất ít tấn công. 

             Bây giờ hắn không lo được nhiều như vậy, trực tiếp thay đổi Càn Khôn Kiếm Trận trở thành sát chiêu. 

             Trong thoáng chốc bùng nổ ánh sáng lạnh. 

             Nguyên Thần kia vừa định rời khỏi chiến trường, đã trực tiếp bị hơn chục kiếm mang xuyên thủng, ngã vào trong biển. 

             Đây là lần đầu tiên Diệp Viễn sử dụng sát chiêu. 

             Nhưng hắn vừa tung ra sát chiêu, hàng phòng ngự của Diệp Viễn cũng trở nên yếu ớt hơn nhiều. 

             Mà tại đây có tới năm vị cao thủ Hóa Hình, hắn cũng phải chịu mấy vết thương dưới đòn công kích này. 

             Thấy Diệp Viễn đột nhiên trở nên sắc bén, mấy người Kình Lan khiếp sợ không thôi. 

             Lúc này mới biết, uy lực của kiếm trận đáng sợ đến mức nào. 

             Trước đó, Diệp Viễn thật sự đã nương tay rất nhiều. 

             Nếu không, mấy người bọn họ đã mất mạng từ lâu rồi. 

eyJpdiI6IldBSVNvMUNmK09DM24xbmlsc0t0OEE9PSIsInZhbHVlIjoiNnBDRWtvNGlYbE5qSURFaXYzRm5meUl0T1NsNXNQd3BOajAzdEluajAzWlJVc29iQnpLeFRlaU5sT3JuMklta09zTFZhekJUTG9ScEhLTU9iSUppeHdhdjJaVForZnhQYlpsNkJKd1RMd1BIMFlFSGxLbE9HdWZhZHdaTEpKbXNqZk9CSzJ3NTVFT1MwdGFlRzhLaitINWN0UnZTQXZwMWhLcDFDNlF0MzlHVlF3dFZYeVI4NHhKbm9nUFpGSHZNQXl5WUc2b3FJWE53c3UwOFRxMTJYQkhtdUc4OUZOUDFNMllrVHNmays5eFo0T0ExRUNSN3dDQXYzRkFVWHIzd0NMWXI4MmZrcVlDVU5Wd0Q5c2JXZWhjM0VKWUJzY2FScnRvdFV5UDA0d0hIVktmbkxVV1ZFWlRXMDVnR1E3N2FQR21HSlFsaWl6N3JxQzBDUjMrR1ZuamwxR25PcnQ5SHFHZUZ1RVN1Tkl5ZXlvM2s2MHBWQjQrRWRKdnhhSnhxMkJaWWkxcE8wamVRR05CbjRpbmQrYVdYME8wXC9Ldjk3NFVwdVd2a1JRRm89IiwibWFjIjoiOTc1ZWU3NThmYzMyNDJiODBhNGRhNjI3NmNiOGMwNzY1NmIwYmQ3MGY4ZGRlNGU0OTI2YjA4MjlkNDNkYjk5NiJ9
eyJpdiI6IlVpZEVyM292cEM1SkpKOXBnMWhWNFE9PSIsInZhbHVlIjoiZDdyaklXdEtNbjlWVGNVUTFlYjlPQkpXU2l2UytHb2pieGVuMW9jbXN6Zm04T0REYmZ1VWVOQnZlWXFEZ2tkQVpPXC9uUUxPRWVERXpsSVZCZk5ISWVYbkgyVkZ1Q05EcFZIbFF2dkltOW5mTVwvS2RRTTR6VXNoK1N0QmtUT1BMTTlNV2ZSNVB5Y1hJVyt5eGtrUUNnQmxNeHRKQmJ6bjRuM1VTQ0MwRmJIdGpTTFdcL3RtOVQxWnNWUkx4SjVvS1wvNERxSVVnVlhVU0MwSTZmdFlwNlNPaThDbTVuMW42TEJzU2tTWHlzMmhtYUEyVGVlWGxYWVE2d2FSZHdzcHpqTlwvNktwVGhEa2FqY3ZBMTV0bUozaDdrUm1sM1phandseUxJVEhrcStKTDdya3l4WmV4enRaTzNhaEVqV1IwWHZXbG5CdGNFcXNWOTFSQUd3WmJITlZNNWNjbzNWVGRuWGlMcHRkRFZBNXdNTWZPXC9Qd0xxdTV0eno1ZWx0ak94dTk1YmQrc2VDZU0zQnlUbklYbys4MEdYQT09IiwibWFjIjoiMjQ1MTA3OTdhZTk5OTg3ZTQzZWIxOGI2ZDA4MjU4NjcxYTAxNzQzZGFlOTYwNjllNzhmOWRlYTJiNzU5OTAxNSJ9

             Ánh mắt Diệp Viến sắc bén, hừ lạnh nói: “Các ngươi thật sự cho rằng ta sợ các ngươi à? Diệp mỗ đã nhân nhượng mấy lần, nhưng mấy người lại ép ta hết lần này đến lần khác! Không thể nhịn được nữa, vậy không cần lại nhịn!”

Ads
';
Advertisement
x