"Lúc đó, ta và nàng đều là cường giả Tôn Chủ Cảnh. Dù bị từ chối vài lần, ta vẫn không hề bỏ cuộc."
"Sau khi gặp nàng, ta cảm thấy mình dường như đã chơi đủ rồi, muốn thật sự ổn định lại. Cuộc theo đuổi này kéo dài cả trăm năm, phải biết rằng, những nữ nhân trước kia, ta chỉ mất vài tháng là đã chinh phục được rồi."
"Có lẽ đây chính là cái gọi là càng không có được lại càng khao khát."
"Trăm năm theo đuổi, hiệu quả cũng không tệ. Từ lạnh lùng, phớt lờ lúc ban đầu, sau này nàng đã bắt đầu đáp lại ta, ít nhất cũng chịu nói chuyện với ta."
Viêm Đế nói đến đây thì dừng lại, dường như đang chuẩn bị cho một bước ngoặt nào đó.
Trong ánh mắt hắn ta tràn ngập hoài niệm và quyến luyến.
Nhân lúc hắn ta ngừng lại, Lâm Tiêu không nhịn được tò mò hỏi: "Viêm huynh, cả trăm năm cơ à, bội phục, bội phục! Có phải đối phương đã bị sự kiên trì của ngươi làm cho cảm động và đồng ý rồi không? Nàng ta đã nói gì thế?"
"Ờ..."
Nghe Lâm Tiêu hỏi, vẻ mặt Viêm Đế cứng đờ.
Hắn ta do dự một lúc rồi mới giải thích.
"Hầy, nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt quá rồi." Viêm Đế thở dài.
"Hửm?" Lâm Tiêu kinh ngạc, theo đuổi cả trăm năm mà vẫn chưa được sao?
Xem ra vị Nữ Đế này đúng là độ khó phải ngang ngửa cấp SSS rồi.
"Cút! Đừng làm phiền bổn tôn nữa! Còn dám làm phiền, có tin bổn tôn diệt cả nhà ngươi không! Ngươi thật sự cho rằng bổn tôn không giết được ngươi sao?... Đó là những lời đầu tiên nàng nói với ta. Tuy không dễ nghe cho lắm, nhưng ít nhất cũng là nói riêng với mình ta, xem như một khởi đầu tốt đẹp."
Viêm Đế nói những lời này với vẻ mặt khá nghiêm túc.
"Phụt!...."
Lâm Tiêu bật cười thành tiếng.
Hay cho một khởi đầu tốt đẹp!
Viêm huynh à! Ngươi việc gì phải khổ thế.
Chuyện này sao lại giống... mấy tên điên vì tình khụ khụ... vậy chứ.
Không ngờ một kẻ dày dạn tình trường như Viêm Đế lại có ngày trở nên như thế.
Thấy vẻ mặt Viêm Đế vẫn rất nghiêm túc, ánh mắt cũng vô cùng kiên định, Lâm Tiêu bèn không xen vào nữa, tiếp tục lắng nghe câu chuyện của hắn ta.
Mãi đến khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, Lâm Tiêu mới biết, đây là một bi kịch.
Rốt cuộc Viêm Đế vẫn không theo đuổi được vị Nữ Đế kia. Mối quan hệ giữa cả hai có lẽ đã tiến thêm một chút, nhưng so với "cút" hay "ngươi muốn chết à" cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Cuối cùng, vị Nữ Đế ấy đã qua đời trong một biến cố.
Viêm Đế vì thế mà chịu đả kích nặng nề, từ ngày đó bèn thay đổi tâm tính, dồn hết tâm tư vào việc tu luyện.
Còn về nữ nhân, hắn ta chưa từng tìm thêm một ai nữa.
Kể xong câu chuyện, Viêm Đế chìm vào nỗi bi thương.
"Chuyện này..." Lâm Tiêu cảm thấy hơi áy náy.
Hắn đúng là không biết lựa chuyện để nói.
Lại đi khơi trúng vết sẹo của người khác, mà còn là vết sẹo đau đớn nhất.
"Viêm huynh, thật ra ta muốn nhanh chóng đến Vân Điên Chi Hải, ngoài lý do về đạo lữ của ta ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác." Lâm Tiêu vội vàng chuyển chủ đề.
"Huynh đệ cứ nói." Viêm Đế nghe vậy cũng thuận thế đáp lời.
"Thật ra âm mưu lần này của Dị tộc Hắc Ám có đến hai phần. Thiên Thần Chiến Đài ở Âm Dương Sơn Mạch chỉ là một trong số đó, hơn nữa còn là kế điệu hổ ly sơn." Lâm Tiêu nói.
"Hửm!? Ý của huynh đệ là... hành động trọng điểm của Dị tộc Hắc Ám được đặt ở một nơi khác, tỷ như... Vân Điên Chi Hải?"
Viêm Đế là ai chứ, chỉ cần vài lời đơn giản là đã phân tích được ý của đối phương.
"Chính xác! Ở Vân Điên Chi Hải có một cơ duyên, thủ lĩnh Dị tộc Hắc Ám đã dẫn theo những tinh nhuệ khác trong tộc đến đó rồi." Lâm Tiêu nói.
"Cái gì!!!"
Nghe Lâm Tiêu xác nhận, Viêm Đế vội bật dậy, tinh thần căng thẳng, sắc mặt âm trầm như nước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất