Hoặc là thiếu niên này không hiểu quy củ, không ai dạy bảo. 

 

Hoặc là thân phận địa vị của hắn phải ngang tầm với Viêm Đế. 

 

Điều này, có thể sao? 

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. 

 

Lẽ nào thiếu niên này là con một hoặc truyền nhân của một đại năng siêu cấp nào đó? 

 

Nhưng sau một hồi lâu trao đổi ánh mắt, họ kinh ngạc phát hiện ra, dường như không một ai trong số họ từng gặp qua thiếu niên này. 

 

Chuyện… chuyện này… 

 

Vậy hắn là ai? 

 

… 

 

Lăng mộ Thiên Tôn Nữ Đế. 

 

Bầu không khí vốn đang nóng rực bỗng chốc lạnh hẳn đi. 

 

“Ta không ở đây, vậy ngươi nghĩ ta đang ở đâu?” Viêm Đế nhìn Nguyên Khuê đầy hứng thú, nhẹ giọng hỏi. 

 

Sắc mặt của thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám hết đỏ lại chuyển sang xanh, rồi từ xanh hóa đen. 

 

“Viêm Đế!! Ngươi, ngươi đừng có mà ngông cuồng, lần cuối chúng ta giao đấu đã là chuyện của vạn năm trước. Trong vạn năm qua, những đau khổ và nỗ lực mà bổn tôn đã trải qua tuyệt đối nhiều hơn ngươi tưởng tượng. Ngươi thật sự cho rằng vẫn có thể nắm chắc bổn tôn trong tay như trước kia sao?” 

 

Nguyên Khuê vừa tức giận vừa kiêng dè nhìn chằm chằm đối phương, gằn từng chữ. 

 

“Tới đây, ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!” 

 

“Vạn năm trước ta có thể khắc chế ngươi. Vậy thì vạn năm sau, ta cũng có thể làm được điều tương tự.” 

 

Viêm Đế cười nhạt, buông lời chế giễu, đồng thời dang rộng hai tay, bày ra một tư thế mời đối phương cứ tự nhiên tấn công. 

 

“Ngươi….!!” Thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám tức đến nghẹn lời, siết chặt nắm đấm. 

 

Nhưng chân gã lại không hề nhúc nhích. 

 

Viêm Đế càng như vậy, gã lại càng không dám manh động. 

 

Đúng là gã đã không ngừng mạnh lên, nhưng chẳng lẽ đối phương lại không như vậy? 

 

Chắc chắn đối phương cũng đã không ngừng mạnh lên. 

 

Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này. 

 

Ai nấy đều căng thẳng hít sâu mấy hơi. 

 

Một bên là Viêm Đế, một bên là thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám. 

 

Đây chính là trận đối đầu đỉnh cao thực sự. 

 

Nghe hai người đối thoại, xem ra họ chính là đối thủ cũ. 

 

Hơn nữa, trong những trận chiến trước đây, Viêm Đế đều chiếm thế thượng phong. 

 

Nếu đã vậy, lần này Viêm Đế chắc chắn vẫn có thể tiếp tục giành thắng lợi. 

 

“Dị Tộc Hắc Ám các ngươi, trốn chui trốn nhủi nhiều năm như vậy, bây giờ vừa xuất thế đã gây chuyện khắp nơi. Trước thì lén lút tập kích giết hại các thiên tài yêu nghiệt của Tôn Hoàng Giới, sau lại uy hiếp dụ dỗ họ đến Âm Dương Sơn Mạch tham gia Thiên Thần Chiến Đài, thực chất là vì một mục đích lớn hơn. Tỷ  như muốn cướp đoạt khí vận của thiên tài, cướp đoạt khí vận của Tôn Hoàng Giới, đúng chứ???” Viêm Đế chậm rãi kể. 

 

Nguyên Khuê sững sờ. 

 

Các lãnh đạo khác của Dị Tộc Hắc Ám cũng ngẩn ra. 

 

Sao Viêm Đế lại biết kế hoạch của họ? 

 

Tin tức của Viêm Đế cũng quá nhanh nhạy rồi đi! 

 

Tính theo thời gian, hành động ở Âm Dương Sơn Mạch của họ đã bắt đầu rồi. 

 

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của đám người Dị Tộc Hắc Ám, Viêm Đế lại tỏ ra rất vui vẻ. 

 

Hắn ta tiếp tục nói: “Tiếc thật, vận may của các ngươi tốt quá. Nếu không phải ta kịp thời đến Âm Dương Sơn Mạch, e rằng kế hoạch của các ngươi đã thành công rồi.” 

 

Nguyên Khuê, gã thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám vốn đang chau mày, nghe Viêm Đế nói vậy, chân mày liền giãn ra. 

 

“Viêm Đế, ngươi cứ bịa tiếp đi, ngươi định làm lung lay tâm trí của bổn tôn sao?” 

 

“Nực cười, chưa nói đến việc hành động ở Âm Dương Sơn Mạch của chúng ta chỉ mới bắt đầu, Âm Dương Sơn Mạch cách nơi này xa xôi như vậy. Dù cho nó ở rất gần, ngươi cũng không thể nào ngăn cản hành động của bọn ta ở Âm Dương Sơn Mạch rồi lại xuất hiện ở đây được.” 

 

Thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám cười lạnh, vẻ mặt như thể gã đã nhìn thấu tất cả. 

 

“Phụt!!” 

 

Lâm Tiêu đứng cạnh Viêm Đế cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười. 

 

Huynh đệ của hắn đúng là biết cách đả kích tâm lý người khác thật. 

 

Hắn đã bắt đầu mong chờ, khi gã thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám tự tin kia biết được sự thật, sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến mức nào. 

 

“Đồ ngu!” Viêm Đế liếc nhìn thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám, cảm thán một câu, cũng thấy thật buồn cười. 

 

Ngay khi hai người chuẩn bị đấu võ mồm thêm vài câu. 

 

Ầm! 

 

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, từ trong lăng mộ Thiên Tôn, một vòng thần quang vạn trượng bắn thẳng lên trời, ánh sáng ba màu liên tục đan vào nhau, giống như một con thần thú viễn cổ sắp thức tỉnh. 

 

Viêm Đế và thủ lĩnh Dị Tộc Hắc Ám thấy cảnh này, sắc mặt đều thay đổi. 

 

“Truyền thừa, đây là sức mạnh của truyền thừa!” Ánh mắt Viêm Đế trở nên phức tạp. 

 

“Người trong lăng mộ vậy mà đã kích hoạt được truyền thừa của Thiên Tôn! Sao có thể như vậy, là kẻ khốn kiếp đáng chết nào!” 

eyJpdiI6InRjUGxKVkhxdFwvZkQyYjZ6S1k1VUx3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJpMWRCUktOYjc0a25zSVduTGlzSXFLdiszaXpqYUg1U0kyUTFQVXpvZ09CT1kzWExEZ0ZzZzZUSWsrMjBTK3UiLCJtYWMiOiI5YmYxNzZmZWMzNThmYjU1YWI4NjczYjI1ZDIwYTIwN2IyNTE0YzBmZjViZmFlYTQwYzgzZTA3NGNiZDhkMzIzIn0=
eyJpdiI6Im9DNGdVa0c1c2Z0cXl4c1E3OTRJeGc9PSIsInZhbHVlIjoic0dnUmIwUDVlMWtyTkVOVlJHNmdFN1wvMzlWZUNaa1lwa1BaVzlLQmlWWkVOWklyVnRkd3YyZ1NpNlJvM2JXcEloU3R5azcwSEs4XC96UmhwcTlmbmZWMnhrTVloQmFTY3NRc3ZOSXV1VmVRbmNxSlhtVTM2Z2w3YTlxc1dNMmx2emEwRE5HMVVwSG1rQzZpVWNFa3Q0TmozT1JPeFVTVEtWOSs4ajBxb2k3WW5CRjl1VDNreVpxSVJtSnhPbldxT1o5N1wvWUo0aldNRWhsRThweUNrV0ZXV0NTRVBreTFkaVwvYkhkZ2RLQlAzUjBXdGQ3RHpFb3QyMENBZXhTSVNoNjk5dU12SmUzZVVNaWxhanFQYWQ3NjFsOURUUFNFTlwvNW01dUVsMXFnNWNiSDNKRXhmQ0dqMlwvcFwvZEFoUDBWZmszNmE0MU5kWjJoem81Y0s0cER2YnhHdzVZZ0xiMFdrdVR0UUljRkZvd1pCUT0iLCJtYWMiOiI0ZWIyZTNjZTZjZmY5YzhkMzMyNWIyMmUyOThmYTRiOWUxNTQxMDNjYTdhODk3OTc4OTBmNTkxMWNhOWJlNGVhIn0=

Ads
';
Advertisement
x