Chu Tuấn Hải vốn muốn mời rượu Du Giai Ý, Phó Quân Hạo lấy ly rượu của Du Giai Ý uống, bỏ mặc cậu ta đứng đó, có thể không ngại sao? 

Du Giai Ý cũng rất ngại, Phó Quân Hạo thực sự rất khó ưa. 

Cũng may Tống Hoài An đúng lúc đứng dậy, cười nói với Chu Tuấn Hải: "Chị uống với cậu một ly" 

Tống Hoài An tự xưng là chị với giọng điệu thân mật, khiến Hứa Vĩnh Bảo ở bên cạnh suýt chút nữa phun rượu ra khỏi miệng, khi anh ta nhìn Tống Hoài An với vẻ khó chịu, đã thấy cô cụng ly uống rượu với Chu Tuấn Hải. 

Chu Tuấn Hải dựa vào bậc thềm mà Tống Hoài An đưa cho đi xuống, nhìn Tống Hoài An đầy biết ơn, Tống Hoài An cũng mỉm cười đáp lại cậu ta. 

Cách cả hai tương tác, trong mắt Hứa Vĩnh Bảo chỉ thấy họ đang liếc mắt đưa tình. 

Du Giai Ý ở phía sau không uống rượu nữa, bởi vì cô ấy không muốn chạm vào ly rượu mà Phó Quân Hạo đã sử dụng, nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, cô thật muốn hất ly rượu vào mặt anh ta, lại để anh ta vô lễ như vậy. 

Tô Thiên Bội đang ngồi với Du Giai Ý, cô ấy nghiêng người và thì thầm với Du Giai Ý: "Tớ có dự cảm rằng tổng giám đốc Phó và những người bạn của anh ta đều có định mệnh theo đuổi vợ." 

"Cậu nhìn Hứa Vĩnh Bảo đi, anh ta trông như muốn xé nát Tống Hoài An thành từng mảnh, rõ ràng là dùng sai cách, làm gì có cô gái nào thích bị đối xử như vậy? Hơn nữa tôi thấy cho dù anh ta có cố gắng theo đuổi cô ấy bằng cả trái tim đi chăng nữa, bác sĩ Tống người ta cũng chưa chắc sẽ ở bên anh ta" 

"Còn về phần tổng giám đốc Dịch, hiện giờ anh ta càng đùa giỡn với đời thì sau này anh ta sẽ phải trả giá đắt hơn cho điều đó" 

Du Giai Ý thấp giọng nói: "Cậu từ khi nào trở thành chuyên gia tình cảm rồi?" 

Tô Thiên Bội vẫn viện cớ nói: "Đóng nhiều cảnh tình cảm, tự nhiên sẽ có thể giác ngộ ra rất nhiều đạo lý từ chúng. 

Đi diễn nhiều năm như vậy, cô ấy đã đóng rất nhiều vai diễn khác nhau, mỗi vai diễn đều có số phận riêng, người ta nói phim truyền hình giống như cuộc đời và cuộc đời cũng giống như phim truyền hình, theo sự thay đổi của mỗi vai diễn, khí chất của cô ấy cũng đã tăng lên rất nhiều. 

Du Giai Ý nhẹ nhàng thở dài nói: "Hứa Vĩnh Bảo đúng là dùng sai cách rồi." 

Nếu Hứa Vĩnh Bảo thật sự còn nhớ Tống Hoài An, tuyệt đối không thể dùng cách này ở khắp nơi nhắm vào Tống Hoài An được. 

Tô Thiên Bội gật đầu nói: "Về phương diện này Hứa Vĩnh Bảo không thấu đáo bằng Phó Quân Hạo, ít nhất sau khi Phó Quân Hạo nhìn rõ tâm ý của mình, hiện đang thành tâm thành ý theo đuổi cậu, níu kéo cậu. 

Tô Thiên Bội lại thở dài nói: "Vẫn chưa hiểu ra, đại khái là vì anh ta chưa chịu đủ đau khổ" 

Đám đông ăn uống đến tận đêm khuya, chỉ có Du Giai Ý là người thức dậy cuối cùng, Phó Quân Hạo cũng không sao. 

Chu Tuấn Hải được người quản lý của mình đón bằng ô tô, Chu Bảo Khiết và Tống Hoài An mỗi người gọi một tài xế. 

Hứa Vĩnh Bảo uống say nằm trên ghế sofa của Phó Quân Hạo, Dịch Thần Hạo vốn muốn ở lại chỗ của Phó Quân Hạo, nhưng anh ta thấy Chu Bảo Khiết gọi tài xế nên đã đứng dậy và nói muốn đi cùng Chu Bảo Khiết. 

Tô Thiên Bội say đến nỗi Du Giai Ý phải đưa cô về nhà bên cạnh, Phó Quân Hạo nhìn bóng lưng của Du Giai Ý dìu Tô Thiên Bội rời đi mà không ngoảnh đầu lại, anh đưa tay lên và đập mạnh vào trán. 

Cô đã không nói lời nào với anh kể từ khi anh uống cạn ly rượu của cô. 

Tức giận. 

Anh thực sự khổ tâm. 

Anh ta không muốn Du Giai Ý uống ly rượu đó với Chu Tuấn Hải, và anh ta không muốn nhìn thấy cô ấy tương tác với Chu Tuấn Hải, nên đã nhất thời bồng bột giật lấy ly rượu của cô ấy và uống cạn ngay tại chỗ. 

Giờ đây, anh lại phải trả giá cho sự bồng bột của mình. 

Phó Quân Hạo đau đầu trở về nhà, nghĩ xem ngày mai nên dễ người ta như thế nào. 

Sáng hôm sau Phó Quân Hạo mặc quần áo chuẩn bị đi làm, vừa ra ngoài đã thấy một công nhân lái xe tải đậu trước tòa nhà Du Giai Ý, trên xe kéo mấy cây xanh. 

Du Giai Ý, với khuôn mặt trắng thuần khiết xinh đẹp, đang cúi đầu ký biên lai ở ngoài cửa, Phó Quân Hạo bước tới và hỏi: "Ai tặng vậy?" 

Du Giai Ý phớt lờ anh, vẫn cúi đầu ký tên. 

Phó Quân Hạo tự biến mình thành kẻ ngốc, nhớ tới tối hôm qua bản thân đã đắc tội với cô ấy nên giờ cô vẫn còn giận anh. 

Người công nhân ở một bên cười nói với anh: "Là một vị họ Chung tặng cho cô Du đây, nói rằng bạn gái của anh ấy mới chuyển đến nhà mới, cần loại cây xanh này để thanh lọc không khí." 

Họ Chung tặng? Bạn gái? 

Vậy chắc chắn là Chung Bảo Nam rồi. 

Phó Quân Hạo nhếch môi cười khinh bỉ, Chung Bảo Nam thực sự là tên đạo đức giả. 

Cái gì mà trồng cây xanh thanh lọc không khí, không từ bỏ bất kì cơ hội nào tỏ vẻ ân cần trước mặt Du Giai Ý. 

Cũng quá mưu mô rồi, người không đến nhưng không bao giờ rời khỏi thế giới của Du Giai Ý. 

Sau khi ký xong, Du Giai Ý đưa biên lai cho người công nhân và nói: "Cảm ơn đã giúp tôi chuyển đồ vào, vất vả cho mọi người rồi." 

Sau khi Du Giai Ý nói xong định vào nhà, giả vờ như không nhìn thấy Phó Quân Hạo đứng trước mặt mình. 

Phó Quân Hạo không còn cách nào khác đành phải tiến lên chặn cô lại, cúi đầu nhìn cô, không chút nóng nảy nói: "Chuyện tối hôm qua anh xin lỗi" 

Du Giai Ý ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười nhạt: "Nếu như lời xin lỗi có ích, còn cần cảnh sát để làm gì?" 

Phó Quân Hạo: ".." 

Du Giai Ý thực sự thấy phiền khi nghe cái gọi là lời xin lỗi của anh, vì vậy tức giận thốt ra một câu như vậy để chặn miệng anh, sau đó bước qua anh và đi vào nhà. 

Anh biết làm như vậy là không đúng nhưng anh vẫn bất chấp làm, điều này khiến cô và Chu Tuấn Hải lúc đó cảm thấy rất xấu hổ, gây chuyện xong xin lỗi thì có thể bù đắp được sao? 

Phó Quân Hạo, người bị bỏ lại ở bên ngoài, hít một hơi thật sâu, quay người rời đi. 

Tô Thiên Bội tối qua uống quá nhiều, vẫn đang ngủ trong phòng ngủ trên lầu. 

Du Giai Ý chỉ đạo công nhân đặt một vài cây xanh, sau đó gọi điện thoại cho Chung Bảo Nam. 

"Cảm ơn anh đã tặng tôi cây, vừa đúng lúc cần dùng tới" Du Giai Ý đã không liên lạc với Chung Bảo Nam từ khi chuyển đến đây vào hôm qua. Chung Bảo Nam chắc hẳn đã thông qua hot search tối qua của Chu Tuấn Hải và Tô Thiên Bội biết được họ đã ăn tối cùng nhau tại bữa tiệc. 

Chung Bảo Nam ấm áp nói: "Tôi biết em mới chuyển đến đây chắc chắn không có thời gian để sắp xếp những thứ này, nếu có thể giúp em, tôi sẵn sàng giúp" 

Sau khi suy nghĩ Du Giai Ý giải thích với Chung Bảo Nam: "Tối hôm qua, mấy người chúng tôi... 

"Du Giai Ý, tôi nghe nói rồi, em không cần giải thích với tôi bất cứ điều gì, tôi tin em" Chung Bảo Nam đúng lúc ngắt lời cô. 

Chung Bảo Nam tin cô như vậy, nhưng Du Giai Ý trong phút chốc lại nghĩ đến cảnh cô và Phó Quân Hạo suýt chiến tranh vào sáng hôm đó, liền càng cảm thấy có lỗi. 

Mặc dù chỉ là bạn gái trên danh nghĩa nhưng dường như cô ấy làm chưa đủ. 

Cô thực sự không thể tiếp tục mập mờ không dứt với Phó Quân Hạo nữa, Du Giai Ý thầm thề trong lòng rằng cô ấy phải vạch rõ ranh giới với Phó Quân Hạo. Du Giai Ý lại hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của mẹ Chung Bảo Nam, anh ta buồn bã nói: "Vẫn vậy" 

Hay nói cách khác, nó ngày càng tồi tệ hơn. 

Hóa trị đã giày vò bà ấy rất nhiều, nhưng anh ta đã giấu những điều này với Du Giai Ý. Anh ta rất biết ơn vì Du Giai Ý đã đồng ý làm bạn gái của anh ta trên danh nghĩa. Điều này đã giúp mẹ anh ta ra đi mà không còn nuối tiếc. 

Những thứ khác, anh ta không mong đợi quá nhiều. 

Chung Bảo Nam nói thêm: "Qua mấy ngày nữa anh sẽ trở về và bắt đầu khởi quay Dung Phi Truyện" 

Du Giai Ý lo lắng nói: "Nhưng còn mẹ anh..." 

eyJpdiI6Ind4dnhSQzJqeDAxRHJYRzNmNldwWFE9PSIsInZhbHVlIjoibDBENEIxYU5wV3gzWUdDUnVEekxDNGNzSTdmck5HN0Q3aVVIY29YdWlCV0R5dzFhMVAyTEdkQWdoRWNiSEkycFk2Z2h1eTFBSWw5STUyRUNGSTUrSjVnQ3Y0MCs2cDZrZFFsXC9rdW5qaEVUWDlGdmp6ODJxUnQrdGxoQm5MamdWeHBxZ1cwM1ZOYlwvOWkrM1hJek1ZVFRrZ1RreFp1ZG5ONjlVb2ozcm9xVTJ6NGY5VmxWaWdLV0RwYmNTN3VVUEJqSDR2K2dRa010MXdhZFwvYVluWnMwNGVrNDd3cFV2NCtzRldSQXFENHVXNVJVTVc4eEpJdXRBMUN2bDFnaUJjeUkxZHlBXC9naXFoTUxCM3pOVlAzeHRcL1VjR0FLRSt4bHZHOFIyN2dkM0lKSW1LSjJNcmY2OXpxNXZEN1grSDdqR1lZVjJtUFBjaWtnMFQwU21ORzRLaEE9PSIsIm1hYyI6IjFhMjM1NGQxNWE2MTM0MGViOGY0Njk3ZjI1ZGY0NWFjYmJlZjQ0NWI1ZDM3Y2I5MTJiMTc1NWZlNTYzYmRjMzkifQ==
eyJpdiI6InBTRjBPcHdWc0hcL1NTYXdJTDRIMHNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktcL0VJNGZxOUQzWHBzaXhlZWdkc2lleUxUUVdXcjJIckNPcXVBbXlZMmE2U2dOb2pubVIrVGUraVBlaGtHeVRUU2xRcWk5UFZxOEs0cDk4ck8yTHBYYWlROGtiVWdqUkNvbnJWMzFtTURwbVZKRERENlpUOVBISEViUU95S3Q0eFFqU3FXRXFYYVV5TDAxT0RueU4ra1wvVldySVUxQ2tuUVNUd05saXJvNFBhTWdMK3RaN2NQNVZRakM0cmhiOFwvVzZpVGV4SldrUm5VUzNDTHFPTTVVcDUwaldxWStRWlhEVVlqUTFOTm9XSmdwTE0wc2RIYW5Ga2FwMkpmVEFldHh5TkxUMmErQXdTNHpCVFlFcU5KZjFcL0ticVBVMWFuVHZiNXU0a29TU3dnMVNrVVFhMkFjZ3FBd0NuVzQ2eE1ieCIsIm1hYyI6IjVhZTViNDQ0NzhkYjY3ZTQ1NzQwMTc3NzlhZGViYzRjYWJiMDVlZGYyMDZkOTdhMDZkMjgxOWYxMTg2ZTBjNzgifQ==

Du Giai Ý không nói gì thêm nữa.

Ads
';
Advertisement
x