Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ kim giáp, đám người Lâm Huyền đi tới một đại điện trong hoàng cung đế quốc.  

             Trong đại điện cũng không chỉ có đoàn người Lâm Huyền mà còn có rất nhiều thanh niên, năm sáu người một nhóm, mỗi nhóm lại đứng riêng ra một chỗ.  

             Lâm Huyền nhạy bén nhìn thấy, người của Phong Châu cũng ở đây.  

             “Những người này là tuyển thủ dự thi của hai mươi bốn châu?”  

             Lâm Huyền nhìn quét một vòng, nhìn từ vị trí đứng của mọi người, vừa đủ hai mươi bốn đội.  

             Chẳng qua cũng lạ là, không phải tất cả các đội đều có một người dẫn đội và năm người dự thi.  

             Rất nhiều đội ngũ đề xảy ra tình trạng thiếu người.  

             Liên tưởng tới việc Đỗ Mục trưởng lão nói rất nhiều đội ngũ đều bị Tà võ đánh lén, Lâm Huyền đại khái đoán được lý do vì sao lại xảy ra tình huống thiếu người.  

             Bọn họ bị Tà võ làm cho trọng thương, không còn cách nào tới đây, thậm chí có khả năng là đã chết.  

             “Đám Tà võ này trước kia đều rất thận trọng ẩn dấu thân phận của mình, không dám làm lộ ra bên ngoài, sao bây giờ bỗng nhiên lại càn quấy như vậy? Dám chơi trò ám sát ở Đế Đô.”  

             “Người Tà võ ám sát đều là tuyển thủ dự thi đấu võ Liên Châu, từ đó đoán ra, mục tiêu của bọn chúng là không muốn để cho đấu võ Liên Châu tiếp tục tiến hành một cách thuận lợi.”  

             “Mục đích của đấu võ Liên Châu là hai mươi bốn châu tranh đoạt tài nguyên tu luyện do Đế Quốc ban cho, việc này thì liên quan gì đến tà tu? Bọn họ làm vậy sẽ nhận được lợi ích gì?”  

             “Chẳng lẽ là trong một châu có một phân bộ của Tà Điện trú đóng, do đó muốn giành được thứ hạng tốt nhằm tranh đoạt càng nhiều tài nguyên?”  

             “Không đúng, nếu thật là như vậy, tà tu không có lý do nào để đánh lén Cửu Công chúa cả.”  

             “Lần đấu võ Châu tế này, khẳng định có không ít bí mật.”  

             Trong lúc Lâm Huyền đang suy nghĩ, tiếng ồn ào huyên náo bỗng im lìm đi.  

             Tầm mắt của mọi người đều dừng lại tại một chỗ.  

             Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn lên, một nam một nữ đi vào đại điện.  

             Tất cả vệ sĩ kim giáp trong điện đồng loạt đập tay phải lên ngực, phát ra tiếng vang vô cùng chỉnh tề.  

             Đây là lễ nghi quân đội đế quốc.  

             Nam tử đang bước tới khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, thân mặc áo bào vàng, khí vũ hiên ngang, trên người tản ra uy thế mạnh mẽ khiến người khác thở không nổi.  

             Lâm Huyền lập tức đoán ra thân phận của người này.  

             Đại Hoàng tử.  

             Đi sau Đại Hoàng tử là Cửu Công chúa mà hôm nay Lâm Huyền nhìn thấy ở Võ Thánh Lâu.  

             Khác với ban ngày mặc quân trang, lúc này Cửu Công chúa mặc một bộ quần áo hoa lệ, tóc dài buông xõa, xinh đẹp đến khó có thể diễn tả.  

             Trong đại điện, không biết có bao nhiêu thanh niên trợn tròn cả mắt nhìn nàng.  

             Hai người bước tới, mọi người rối rít hành lễ.  

             “Đại Hoàng tử.”  

             “Cửu Công chúa.”  

             Lâm Huyền không hành lễ, hành động này bị Cửu Công chúa phát hiện, trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.  

             Nàng kinh ngạc không phải là vì Lâm Huyền vô lễ, mà là vì khuôn mặt của Lâm Huyền.  

             “Hình như là ta đã từng gặp người này ở đâu rồi.”  

             Hôm qua sau khi Lâm Huyền cứu Cửu Công chúa thì liền dẫn Dịch Thiên Vũ rời đi, Cửu Công chúa chỉ thoáng liếc thấy hắn, lúc này không dám xác định.  

             Đại Hoàng tử đi đến chính vị của đại điện, hắn ngồi xuống, Cửu Công chúa thì đứng bên cạnh hắn.  

             “Các vị, mời ngồi.”  

             Trong đại điện có hai mươi tư chỗ ngồi, người dẫn đội của các châu sau khi tạ ân thì ngồi xuống, các thiên tài thì đứng phía sau người dẫn dội.  

             “Hôm nay mời mọi người tới đây vốn là muốn thiết yến tẩy trần cho các vị nhân dịp mọi người từ nơi xa nghìn dặm tới Đế Đô.”  

             “Nhưng gặp chút biến cố, bữa yến tiệc lần này sợ rằng không làm được, mong mọi người tha lỗi.”  

             Mọi người biến sắc, cả đám đều hiểu rõ sợ rằng Đại Hoàng tử có chuyện quan trọng cần tuyên bố.  

             “Các vị đang ngồi đây, nhớ đến buổi chiều hôm nay bị kẻ xấu tập kích, dây là do Hoàng gia chúng ta không bảo vệ chu toàn, ta thay mặt Hoàng gia xin lỗi các vị.”  

             Đại Hoàng tử còn chưa dứt lời, lập tức có người đứng dậy hành lễ.  

             “Là do kẻ xấu ủ mưu đã lâu, không liên quan gì tới Hoàng gia cả, Đại Hoàng tử chớ nên tự trách.”  

             “Đúng vậy, đúng vậy, cũng trách lòng cảnh giác của chúng ta quá kém, Đại Hoàng tử không cần xin lỗi.”  

             “Không sai, không sai.”  

             Béo Hổ nhỏ giọng phỉ nhổ.  

             “Một đám quỷ nịnh bợ.”  

             Đại Hoàng tử xua tay, ý bảo mọi người trật tự.  

             “Ắt hẳn mọi người đã có điều phát hiện, kẻ đánh lén mọi người ngày hôm nay không phải võ giả bình thường.”  

             Đỗ Mục trưởng lão đứng dậy hỏi.  

             “Đại Hoàng tử, phải chăng đó là Tà võ?”  

             Nghe Đỗ Mục trưởng lão nói vậy, rất nhiều người kinh ngạc ồ lên.  

             “Tà võ? Chẳng lẽ là người của Tà Điện?”  

             “Chẳng trách những tên kia xuất hiện một cách cổ quái như vậy, thì ra là Tà võ.”  

             “Chết tiệt! Sớm biết là Tà võ thì coi như là mất mạng cũng phải ngăn bọn chúng lại.”  

             Đại Hoàng tử tán thưởng nhìn về phía Đỗ Mục trưởng lão.  

             “Nói không sai, bọn chúng chính là Tà võ.”  

             “Muội muội của ta lãnh đạo vệ sĩ kim giáp, mặc dù đã sớm phát hiện ra dị động của Tà võ, thế nhưng kẻ địch xảo trá, ngược lại lại chơi chúng ta một vố.”  

             Có người nhịn không được hỏi.  

             “Đại Hoàng tử, Tà võ vốn sinh sống nơi tăm tối, lần này quả thực là chạy ra quang minh chính đại đối địch với toàn bộ Đế Quốc, rốt cuộc là vì sao?”  

             Mọi người nhao nhao nhìn về phía Đại Hoàng tử, muốn biết nguyên nhân là do đâu.  

             Chuyện xảy ra quả thật rất kì dị, Tà võ nhất định là có khát cầu gì đó mới có thể hành động không theo lẽ thường như vậy.  

             Đại Hoàng tử trầm giọng nói.  

             “Mọi người có biết Mạc Tà không?”  

             Mạc Tà?  

             Mọi người hai mắt nhìn nhau, hẳn là chưa từng nghe qua.  

             Dịch Thiên Vũ lặng lẽ hỏi.  

             “Lâm Huyền, Mạc Tà là ai?”  

             Lâm Huyền cũng không biết, chẳng qua hắn có cách để tra được.  

             Ý chí của hắn chìm vào bên trong Thần Sơn, nhanh chóng lật xem ghi chép liên quan đến Mạc Tà.  

             Rất nhanh hắn đã tìm được cái tên Mạc Tà.  

             Ghi chép trong bí tịch khiến Lâm Huyền thất kinh.  

             “Cường giả Đại Đế?”  

             “Đã từng tàn sát sáu cường giả Đại Đế chính phái, sau khi bị Chí Tôn đánh bị thương, từ đó về sau không rõ tung tích.”  

             Dựa theo ghi chép trong bí tịch, thực lực của Mạc Tà này khá là mạnh mẽ.  

             Cùng cảnh giới, thực lực của Tà võ thấp hơn một chút so với thực lực của võ giả chính phái, đây là thường thức cơ bản.  

             Thế nhưng Mạc Tà có thể giết chết sáu cường giả Đại Đế chính phái, hơn nữa quan trọng nhất là, từ ngữ miêu tả được dùng trong bí tịch là “tàn sát”.  

             “Chí Tôn cảnh ra tay cũng chỉ là đả thương, vẫn chưa đánh chết được hắn, thực lực của Mạc Tà quả thực khủng bố.”  

             Đại Hoàng tử nhìn thấy không có ai biết bèn giải thích.  

             “Ba ngàn năm trước Mạc Tà là một trong những hộ pháp của Tà Điện, hắn là một Đại Đế.”  

             Lời này vừa ra, mọi người đều hít một hơi khí lạnh.  

             Đại Đế!  

             Toàn bộ đế quốc, người có thực lực mạnh nhất là Lão Đế vương, phụ thân của Đế vương hiện nay, hiện tại đã lui ẩn.  

             Tục truyền, cảnh giới của Lão Đế vương đã đạt tới Hóa Nguyên cảnh tầng chín đỉnh phong, cách khoảng cách đột phá cảnh giới tiếp theo chỉ có một bước chân.  

             Chín tầng Võ Đạo, Hóa Nguyên cảnh là tầng thứ ba, mà chỉ có người đạt được tầng thứ tám là Đế Vương cảnh mới có tư cách được gọi là Đại Đế.  

             Đế Vương cảnh, đó là cảnh giới được tất cả mọi người tại đây ngưỡng vọng.  

             Nếu thật sự có Đại Đế đến đây, sợ rằng chẳng cần ra tay, chỉ cần hất tay một cái là tất cả mọi người đều sẽ bị nổ chết tại chỗ.  

             Đại Đế, đó là tồn tại mà dùng sức lực của cả nước cũng không địch lại nổi.  

             “Mọi người chớ hoảng sợ, Mạc Tà làm hại đại lục, vào ba ngàn năm trước đã bị  

             Chí Tôn phe chính phái của chúng ta đánh trọng thương, không lâu sau thì chết.”  

             Nghe thấy Mạc Tà đã chết, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.  

             Nhưng Lâm Huyền cho rằng việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy.  

eyJpdiI6IkVTYlc2ZTRXcFl2bTBPaCtuRHE4TWc9PSIsInZhbHVlIjoiWEVXZm1sazFNQmhoYmx3NllaWWN4aU12KzE4U1FGQ21EYjRjaWdPQ0h6XC90cStcL0xleXZIOG8wazByRDB3NDhYemxScGZYTEkzTUk5cXZCWVpRWVNjdGRLbGVUaUp4YmVTK1wvanFZUVNCcUpyd1wvOFdCaDNmeGZNRlwvb291Qk1OblhZbUh1ZzNmZzFCeFhHbUViUmpZQXJSNVVRbmdUVjZEY1ZZRFphcDBYb2hmaitEcmhrNExDazBsXC9IZnBzODZtYWxuUjNRVlVzUk9kZHE1NlVsSGZMdz09IiwibWFjIjoiNmNlMmExNjM1ODg0ZWRkMDkyYTRhZmI4NTAwMWExZDI2MjFjMjRmMTk4ZWE1NDczYzE0Y2JiZDQ1MzEwOWQwNiJ9
eyJpdiI6IlUrTUdcL1dLZzNWMUJBWDVlRW1CRktnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjBVdFFRcWhlVHVQOTVidDRcL2R5SzY4QW5ETUpwMVl3UStwYjZkNFBRV3JhekgxaW9JSFBNZFJoeFN1WW01c0tsU2dtY2hBUUQ4UVppUjdHeEsyeXBFaEpaM1o3cGJjRFZvV0Z2bzF5MVFRbzN2WmZDQkRvZ1g3aFFkanZWV3RLTmZYNUZPejRYR1d2XC9xVWp1VCtXVUNGeldWUVMzV2JsRVVtRWM2eU9cL09JOFdLS0s2VVNIWlYxemllQXorQTd2SkN4dWxmY1UzVFRlVnBRTjhuUE91bnRoakErRm5CNTQ4UUhXZzNNYU9hd2wyczI5VkZLY3BJVyt6aEpsT1lDWlwvVGZrdnVKNEhjQ1ZIMWszWkU0dHlodlB1SFNiRW1sbVwvSkxMakN0ZHozbjJSU3JtckhpOWRJK0ZNTDdDNVhqckJKUVVPcHJMVEFmdDd1V0tnOUNYYnEzYzhMUTFOTW5qVGVQaUlBR3gwVEkrdUk2aGZFWkxCb3pHM0hZQzFoK2V1ZFNcLzBlVzJjSDkzWkREZElBQTN4Unh1Z0hwRWNualVMbVcrUk02SjBkRWc9IiwibWFjIjoiNjExYzYzZTA4OGZmZjdiYjUwMGYyNGQ3ZTU1OWUxY2FjYzc2ZWJmMmE4ZmU1Njg4ZmI0ZjRhODBmMWRhZGQzZiJ9

             “Trong ranh giới Đế Quốc của chúng ta, phát hiện một toà mộ Tà võ.”

Ads
';
Advertisement
x