Càng đi sâu vào Bích Ngọc Lâm, cảm giác này càng mãnh liệt hơn nữa.
Có thứ gì đó như là một đôi mắt đang theo dõi hắn.
Giống như thể dù hắn đi tới đâu cũng có một đôi mắt sau lưng đang dõi theo hắn.
“Rốt cuộc vì sao lại như vậy?”
Lâm Huyền khẽ nhăn mày.
Chẳng lẽ mình đã xâm nhập vào trong cứ điểm của độc sư?
Cho tới bây giờ, số lượng độc sư hắn đã gặp qua không dưới mười.
Nếu thật sự có nhiều độc sư như vậy, bọn họ cùng hợp lực lại thì dù Lâm Huyền có sử dụng hết sức mạnh cũng dữ nhiều lành ít.
Lâm Huyền bỗng hơi do dự.
Nếu nơi này có nhiều độc sư như vậy, hắn xông bừa vào thì khác gì tự tìm đường chết.
Sau khi tự hỏi, Lâm Huyền lại ngẩng đầu nhìn sâu vào Bích Ngọc Lâm.
Thần Đạo Bộ Pháp!
Bóng dáng của hắn lóe lên, thế nhưng rất nhanh sau đó biến mất giữa cây cối.
Đúng vậy, chính là bỗng dưng biến mất.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như Lâm Huyền chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Qua thật lâu, từ giữa lùm cây có một con sói nhảy ra.
Con sói kia lặng lẽ đi tới chỗ Lâm Huyền vừa đứng, tỉ mỉ tìm kiếm manh mối.
Nó không ngừng ngửi khắp mặt đất, giống như từ đó có thể đánh hơi ra tung tích của Lâm Huyền.
Nhưng ngay sau đó đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện.
“Bốp!”
Lâm Huyền đánh một quyền lên lưng con sói này.
Một tiếng vang truyền tới, con sói kia xụi lơ trên đất, phát ra từng đợt tiếng thét thảm thiết.
Sức lực của Lâm Huyền quả thực vô cùng đáng gờm, dù là cường giả Hóa Nguyên Cảnh cũng khó có thể chịu nổi một quyền này của hắn.
“Chỉ sợ con sói này còn chưa được mở thần trí, vậy mà cũng dám theo dõi ta?”
Lâm Huyền tiến lên, kiểm tra người nó một lúc rồi đứng lên.
“U u u.”
Cho dù bị Lâm Huyền đánh trọng thương, con sói kia vẫn đang gầm rú trong phẫn nộ.
Lâm Huyền phát hiện trên cổ nó có một khối tinh thạch xanh biếc, tinh thạch này lóe ra ánh sáng vô cùng kỳ dị, nhuộm cả dáng vẻ của nó thành màu xanh biếc.
“Bị con người khống chế sao?”
Lâm Huyền động thủ, rút tinh thạch màu xanh biếc kia xuống.
Quả nhiên, tinh thạch vừa bị gỡ ra, con sói đã trở lại bình thường.
Sắc đỏ máu trong mắt nó dần tan bớt, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc này, Lâm Huyền đột nhiên cảm giác tinh thạch màu xanh biếc trong tay đang run rẩy.
Độc tố trong đó điên cuồng trào ra, ăn mòn thân thể của hắn.
“Hừ!”
Vô Cấu Nguyên Khí lưu chuyển, độc tố đang tiến vào trong cơ thể hắn nhanh chóng tan biến không sót lại chút gì.
“Thủ đoạn này cũng là thứ ít người biết. Xem ra trong Bích Ngọc Lâm này hẳn ẩn giấu một độc sư lợi hại.”
Lâm Huyền xử lý xong viên tinh thạch màu xanh biếc kia xong thì đứng lên.
Ngày sau có lẽ tinh thạch xanh biếc này sẽ có chỗ dùng.
“Ầm!”
“Ầm!”
Nhưng vào lúc này, cây cối xung quanh bỗng truyền đến một loạt tiếng gầm rú.
“Thú triều!”
Sắc mặt Lâm Huyền khẽ biến.
Xem ra, người ở phía trước hẳn chính là kẻ khống chế mãnh thú.
Lúc nãy mình tác động lên tinh thạch đã khiến chúng điên cuồng chạy tới đây.
Không lâu sau, Lâm Huyền thấy vô số yêu thú từ bốn phương tám hướng vọt lại đây.
Những yêu thú này cũng không quá mạnh, phần lớn chúng còn chưa chạm tới cảnh giới Hóa Nguyên.
Nhưng lại thắng ở số lượng..
Với số lượng yêu thú này, khó có thể tưởng tượng được lực phá hoại của chúng.
Lâm Huyền gắt gao nắm chặt Chân Long Kiếm.
Trong nháy mắt, con cầm đầu lũ yêu thú đã nhào tới phía trước hắn.
Tay nâng kiếm lên!
Máu tươi phun mạnh mẽ, dính đỏ cả mặt đất.
Chân Long Kiếm không ngừng múa may trong không trung, mỗi lần ánh kiếm lóe lên là có một cái đầu yêu thú rơi xuống.
Bích Ngọc Lâm này như biến thành một cỗ máy nghiền thịt.
Tất cả yêu thú đều không thể tới gần Lâm Huyền trong khoảng cách ba trượng.
Chân Long Kiếm trong tay hắn đang không ngừng cắn nuốt sinh mệnh. Không bao lâu sau, xung quanh hắn, xác chết chất thành núi.
Nhưng những mãnh thú này giống như giết mãi không hết vậy.
Mặc kệ bị giết nhiều hay ít, rất nhanh đã có con yêu thú khác xông lên thế vào vị trí trống.
“Nơi này rốt cuộc là có bao nhiêu yêu thú?”
Lâm Huyền sợ hãi than thầm.
Bích Ngọc Lâm cũng không lớn, không có khả năng lại có nhiều yêu thú như vậy.
Xem ra hẳn là do tên độc sư kia dẫn chúng từ nơi khác tới.
Nhưng hắn đưa nhiều yêu thú tới đây như vậy có ý đồ gì?
Đối với người thường thì đám yêu thú này quả thật quá mức dọa người.
Nhưng với sức mạnh yếu đuối của chúng, chỉ cần có vài cường giả Hóa Nguyên Cảnh đến bao vây tiêu diệt thì số lượng chúng có nhiều tới mấy cũng vô ích.
Cuối cùng thú triều đáng sợ kia cũng dần giảm bớt.
“Tất cả những yêu thú này đều bị điều khiển.”
“Tinh thạch màu xanh biếc kia hẳn chính là thứ khống chế chúng.”
“Nếu tinh thạch này có thể khống chế những yêu thú mạnh hơn, thì không nghi ngờ gì sẽ là một thủ đoạn chiến đấu vô cùng mạnh.”
Lâm Huyền kiểm tra một phen, quả nhiên trên người mỗi con đều có chứa tinh thạch xanh biếc.
Nhưng vào lúc này, hắn nhận ra một hơi thở vô cùng nguy hiểm.
“Không ổn!”
Lâm Huyền cau mày.
Cảm giác này giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, khiến hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Hắn muốn né tránh, nhưng lại cảm giác được cơ thể không nghe theo sự điều khiển của mình.
“Trong máu của đám mãnh thú đó có độc!”
Lâm Huyền lập tức vận Vô Cấu Nguyên Khí, nhưng vẫn chậm một chút.
Sự chú ý của hắn đều đặt trên người bọn yêu thú kia, nên đã không để ý máu tươi xung quanh.
Máu tươi cùng tinh thạch kia hóa thành một thứ độc tố hỗn hợp, thứ độc này khiến hắn tê dại một lát.
Nếu như bình thường, Lâm Huyền sẽ không để ý chút chuyện này.
Mặc kệ đó là thứ độc ghê gớm như nào, cũng không có khả năng ảnh hưởng tới cơ thể hắn.
Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, một chút sơ sẩy cũng phải trả giá bằng mạng sống.
“Vèo!”
Từ giữa rừng cây bỗng truyền tới tiếng xé gió.
Một bóng ma từ trong rừng cây lao ra đánh úp lại.
Hóa Nguyên cấp chín!
Là một con thằn lằn cực lớn, hẳn là giống con sư tử kia, bị kích phát năng lượng trong cơ thể.
Lúc này, Lâm Huyền chỉ có thể cầu nguyện cơ thể của mình có thể chịu được một kích này.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên thấy có một luồng ánh sáng trắng.
Chỉ thấy bạch y và cây quạt trắng.
Sau khi người nọ hiện thân, lập tức tung chiêu từ cây quạt.
Chiếc quạt giấy trắng nhìn qua thật yếu ớt, như thể một trận cuồng phong cũng có thể thổi nó rách tan nát.
Nhưng nguyên khí trong này khiến chiếc quạt giấy trắng này cứng cáp tựa sắt.
“Vù!”
Quạt giấy trắng đánh lên người thằn lằn, khiến nó bị chém thành hai nửa.
Chợt, quạt giấy trắng xoay tròn giữa không trung một chút, lại quay trở lại trong tay người mặc bạch y.
Thằn lằn giãy dụa trên mặt đất một phen, nhanh chóng bỏ lại nửa cơ thể kia của nó, chạy biến vào rừng cây.
Lâm Huyền nhẹ nhàng thở ra.
Vô Cấu Nguyên Khí lưu chuyển, độc tố trong cơ thể hắn được tiêu trừ hết không còn sót lại chút gì.
Sơ sẩy một chút, suýt nữa đã bị chúng đánh lén thành công.
“Đa tạ đã ra tay tương trợ.”
Lâm Huyền chắp tay với người nọ, mở miệng cảm tạ.
Nếu không nhờ người này ra tay đúng lúc, dù hắn có thể hóa giải được hung hiểm, chỉ sợ cũng không tránh được một màn chiến đấu máu me.
“Không cần đa tạ.”
Vừa nãy tình huống nguy cấp nên hắn chưa kịp nhìn kỹ. Hiện tại thấy người nọ rất giống một người…
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất