“Còn có kẻ địch?” 

             Lâm Huyền quay đầu lại nhìn. 

             Nhưng mà, Tà Võ kia hành động rất nhanh, lúc này hắn muốn truy kích cũng không kịp nữa rồi. 

             Lâm Huyền nhíu mày. 

             Mũi của những tên Tà Võ này rất linh, vậy mà có thể tìm được tung tích của mình. 

             Xem ra, sau này cần phải đề phòng nhiều hơn. 

             Lần này hắn đã gặp cường giả Quy Nhất, vậy lần sau, Tà Điện có thể phái ra người mạnh hơn hay không? 

             Trong lòng Lâm Huyền không nắm chắc được. 

             Hắn nhìn sang phân thân bên cạnh, nếu Tà Võ lại ra tay mà nói, phân thân này chỗ dựa của hắn. 

             Có điều, tên Tà Võ trốn thoát đó chắc sẽ mang thông tin của phân thân về. 

             Sau này, lúc bọn họ tập kích mình lần nữa, tất nhiên cũng sẽ tính cả phân thân vào. 

             “Xem ra đã tới lúc rời đi rồi.” 

             Lâm Huyền nhướng mày. 

             Hắn biết rõ, giữa bản thân và Tà Võ chắc chắn có có thể có một trận chiến đấu cực kỳ oanh liệt. 

             Dù sao chăng nữa, trận chiến này cũng không thể diễn ra trong thành trì, nếu không sẽ bởi vậy mà lan đến phần lớn người thương. 

             Lâm Huyền lại lần nữa chạy đến thành Húc Nhật, hắn phải nhanh chóng rời khỏi Liên minh Bách Quốc. 

             ... 

             Lúc này, trong một cái sân, Tà Võ đó đã mang tin tức về. 

             “Cái gì? Bên cạnh hắn còn có cường giả?” 

             “Là tu vi gì?” 

             Một người với dáng vẻ nắm quyền mở miệng hỏi. 

             Tà Võ đó lắc đầu. 

             “Không nhận ra.” 

             “Lúc chúng ta tìm được vị trí của Lâm Huyền, hắn cũng tìm được chúng ta.” 

             “Hắn chỉ dùng tổng cộng một quyền, đã đánh chết lão Vương.” 

             Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của mấy người bên cạnh biến thành cực kỳ khó coi. 

             Một quyền trực tiếp giết chết cường giả Quy Nhất tầng năm? 

             Đây thật đúng là không có cách nào phán đoán thực lực của người đó. 

             Trước mắt chỉ biết là thực lực của hắn rất mạnh, nhưng mà cuối cùng đã mạnh đến mức nào chứ? 

             Đại Đế, Chí Tôn? 

             Rõ ràng không có khả năng! 

             Nếu sau lưng Lâm Huyền có một cường giả cấp bậc Đại Đế, vậy sao hắn có thể thiếu hụt tài nguyên tu luyện chứ? 

             “Theo như ta nói, sau này chúng ta cũng không nên trêu chọc người này.” 

             “Trước tiên không nói cường giả thần bí sau lưng hắn, chỉ riêng bản thân hắn đã cực kỳ khó chơi rồi.” 

             “Mặc dù chúng ta có thể đánh chết người này, lại không thể lấy được lợi lộc gì từ trên người hắn.” 

             Bên cạnh có người mở miệng nói. 

             Lời nói của hắn lập tức được sự tán thành của những người khác. 

             Tà Võ làm việc, cần chú ý hai chữ —— lợi ích! 

             Lúc đầu, mấy Tà Võ này tấn công Lâm Huyền, bọn họ cũng bởi vì lợi ích mới nảy sinh xung đột với Lâm Huyền. 

             Nhưng mà cho đến tận bây giờ, ngay cả thu hoạch một cọng lông mà bọn họ cũng không có. 

             Từ khi Lâm Huyền tiến vào thành Húc Nhật đã bị những Tà Võ này theo dõi. 

             Nhưng mà ngoại trừ liên tục thiệt thòi hai nhân thủ, bọn họ không thu hoạch được gì. 

             Chuyện này đã khiến những Tà Võ khác sợ hãi. 

             “Nhưng mà, trên người hắn có dấu vết Tà Võ!” 

             “Các ngươi chắc là biết điều này có ý nghĩa gì.” 

             Bên cạnh lại có người đưa ra ý kiến phản đối. 

             Sau khi nghe thấy ba chữ Tà Võ Ngân, tất cả những người chủ trương từ bỏ này đều không hề lên tiếng. 

             Không tiếc tất cả mà đánh chết người có Tà Võ Ngân trong cơ thể, đây là nguyên tắc của Tà Điện. 

             Trong lúc nhất thời, bên trong Tã Võ có hai luồng ý kiến. 

             Loại ý kiến đầu tiên, cho rằng bỏ qua Lâm Huyền, sau này lúc gặp lại hắn thì cứ trốn đi. 

             Loại ý kiến thứ hai lại cho rằng phải liều lĩnh đánh chết người. 

             Mọi người nhao nhao bàn luận, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đưa ra được kết luận gì. 

             Bỏ qua cho Lâm Huyền khiến trong lòng bọn họ rất không thoải mái. 

             Nhưng mà, chặn giết Lâm Huyền cũng không phải chuyện có thể dễ dàng làm được. 

             Thực lực của Lâm Huyền càng ngày càng mạnh, đã không phải người mà bọn họ có thể kiểm soát. 

             “Đừng cãi nhau nữa.” 

             “Chuyện này vẫn nên mời điện chủ quyết định đi.” 

             Lời vừa dứt, không còn ai lên tiếng nữa. 

             Điện chủ theo như lời của hắn là điện chủ Tà Điện trong Liên minh Bách Quốc. 

             Ngày thường, vị điện chủ này cũng sẽ không ra tay, chuyện liên quan hoặc lớn hoặc nhỏ, tất cả đều do những trưởng lão khác giải quyết. 

             Hắn tiến vào Liên minh Bách Quốc, cho đến bây giờ cũng chỉ ra tay một lần. 

             Lần đó, một mình hắn đối mặt với mười mấy cường giả Quy Nhất cấp cao. 

             Cũng chính từ đó về sau, tên của hắn được đẩy lên độ cao trước nay chưa từng có. 

             Nếu có điện chủ ra tay, đánh chết Lâm Huyền nhất định là dễ như trở bàn tay. 

             Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên. 

             “Toàn lực đánh chết Lâm Huyền!” 

             “Người kia sau lưng hắn, ta sẽ ra tay giải quyết.” 

             Những lời này chắc chắn là cho phần lớn Tà Võ uống thuốc an thần. 

             ... 

             Lúc này, Lâm Huyền đã đến phủ Minh chủ. 

             “Thu hoạch ra sao?” 

             Vẻ mặt Minh chủ tươi cười nhìn Lâm Huyền. 

             Lâm Huyền gật đầu. 

             “Không tệ.” 

             “Lần này tới đây là muốn xin Minh chủ chỉ bảo một chuyện.” 

             Hắn nói như vậy khiến Minh chủ rất tò mò. 

             “Chuyện gì?” 

             “Ta muốn đi mở mang kiến thức về trời đất lớn hơn nữa.” 

             Lâm Huyền mở miệng nói. 

             “Liên minh Bách Quốc quá nhỏ, ta muốn đi tới trời đất rộng lớn hơn, giao thủ với những cường giả khác.” 

             Nghe hắn nói xong, Minh chủ không khỏi cười khổ. 

             Liên minh Bách Quốc nhỏ sao? 

             Không nhỏ! 

             Đối với người bình thường mà nói, có thể cả đời cũng không đi hết lãnh thổ của Liên minh Bách Quốc. 

             Nhưng mà, Liên minh Bách Quốc cũng không lớn. 

             Đối với người như Lâm Huyền mà nói, quả thực có hơi nhỏ. 

             “Liên minh Bách Quốc chỉ có thể xem như là thế lực dòng thứ ba.” 

             “So sánh với nước lớn còn kém rất xa nữa!” 

             Minh chủ khẽ than một tiếng. 

             Hắn là Minh chủ của Liên minh Bách Quốc, địa bàn của mình như thế nào, trong lòng hắn hiểu rõ. 

             “Sở dĩ trăm nước liên minh, là vì có thể cùng ngồi cùng ăn với các thế lực dòng thứ ba khác.” 

             “Thế lực lớn nhỏ như nhau, ta không kiến nghị ngươi đi. Nếu ngươi muốn đi gặp trời đất lớn hơn, ngược lại Thiên Tuyết Quốc là một lựa chọn không tệ.” 

             Thiên Tuyết Quốc? 

             Lâm Huyền xem xét một chút trong Thần Sơn, miêu tả liên quan cũng không nhiều. 

             “Thiên Tuyết Quốc là siêu cấp đế quốc cách Liên minh Bách Quốc gần nhất.” 

             “Lãnh thổ của đất nước này gấp trăm lần lãnh thổ của Liên minh Bách Quốc.” 

             “Nơi đó cường giả như mây, đối với võ giả mà nói là một mảnh đất rất màu mỡ.” 

             Lâm Huyền có chút rung động. 

             Nếu Minh chủ cũng nói như thế, vậy Thiên Tuyết Quốc chắc là sẽ không khiến hắn thất vọng. 

             “Có thể nói một chút chi tiết cho ta được không?” 

             Lâm Huyền lên tiếng hỏi. 

             Minh chủ cười cười. 

             “Chuyện này người tìm ta là tìm sai người rồi.” 

             “Ngươi đến tìm Liễu Thúy Thúy đi, nàng biết rõ về cái này hơn.” 

             Lâm Huyền có chút bất ngờ. 

             Chẳng lẽ năng lực tình báo của Tiêu Dao Lâu còn lớn hơn so với Minh chủ? 

             Minh chủ thấy hắn hiểu sai, mở miệng giải thích. 

             “Liễu Thúy Thúy vốn là người của Thiên Tuyết Quốc, tình cờ đến Liên minh Bách Quốc.” 

             “Ngươi đi tìm nàng thì có thể biết nhiều chi tiết hơn.” 

             Lâm Huyền gật đầu, sau khi nói lời cảm tạ với Minh chủ, hắn rời khỏi phủ Minh chủ. 

             Đợi đến khi hắn đi vào Tiêu Dao Lâu, thị nữ của Liễu Thúy Thúy đã chờ ở cửa. 

             “Lâm công tử, xin đi theo ta đến chỗ này.” 

             Ngược lại Lâm Huyền không mấy ngạc nhiên mà đi theo thị nữ. 

             Thị nữ dẫn hắn đi vào trong một cái sân, đây là sân mà Liễu Thúy Thúy tạo ra cho hắn trước đây. 

             Lúc Lâm Huyền đến, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. 

             Không chỉ có Liễu Thúy Thúy ở đây, ngay cả kẻ điện bọn họ cũng có mặt. 

             “Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi?” 

             Lâm Huyền nhìn về phía Liễu Thúy Thúy, lên tiếng hỏi. 

eyJpdiI6Ikt0b09rdm4rYlFJSHcwY1VJUHFuSmc9PSIsInZhbHVlIjoidkxHZzdOd3gwdDBOUzY5a3F3QU5Ia0NwMlhwVzNQZngxREhmZTNlYVwvbWtxczQwZ3hqWUx0QWtlNE1KTXo0SFNNZVBKU1dtUXd5UlNZblUremNTelFnUzBySTViTHFwUzRIM2pPcTNlbFwvaDdXM2ViVFh2RGx5aW05K2M2K2M0bmpid09rUGVaNlE2R00rakljZGFUOXc0dVlqcWUrRFlvSm9kVkpWUHlaV0VLeWRSZTRuRnJSdHQySTJ6ektXeGNrNTBaUDFHdmxkMlJNZ25cL3pmS29iWENaNDhCaWZtc2R5MEFWRFp1QXdhZTkxTVwvUFgxb1ZwOUpiXC9qUUp6VlBMR1wvZ2tHUCtDdzhwXC83cE9iT2F4cU9RPT0iLCJtYWMiOiJhNGU3YWM0NmVlOTg4YjQ0MzZmZDViZmQ2ODZjNzZiNDY4MDkyZDNiOWRjNDczNzBmMTZmNmNkZGVlMmE5OWYxIn0=
eyJpdiI6InBYRHBabHMwVHNtN2hJNzYwT0Zyc0E9PSIsInZhbHVlIjoiSlN5RVRFRkxSUVZpaWpGV3B2TW4wbFZsV3BqTjJMemRuQWJaNWY3a05SRmRXSTlDc0JpaWt4aFVaQitoeWxyVjEwMVVkcXFcL2s4bDN1TkRJa1lrWkRrREhRcUYxSU5RNUVHUFNweFN1Z2swNmhcL0wyRkZhMUQ3cU9VR1ZBVUxqNDZ4QUVvcHdoSWIxdTNnZ3BIdE1UWUNscDlON2RFXC9FemhadnR3R2FLZXNWc3hnY1UwWFg3ZGJ0YjY3MFwvNDJoc1JNU1BKTzRjV042K1NPclNQXC9wNXVNdVVsMFpRbVVUOHMrT2xsZ0E3cndIMFZJRjI4Y25YTTNCVklHR1wvZXFRNUlUWXZHb2VhQStzZGR6ZE1tT1wvR0xtUGZqa3lzdVU1ZnVXN2Y5dmFLeVgrYmFhdVhjSklFVXhXUStvblFjKzFaTGpFWkZ6MGhMSkVcL0lkUzFhSzJydVM1WEZUR0pOS0pENUNQYWxMR2NGXC93PSIsIm1hYyI6IjJkOGYwOGM0MjRlNDdjODdjMmQxZWE2Njg2M2U1MzAyY2Y0ZDE3ZTc0YjUzY2ZiMTNkYzBjM2VkODExMTgyYzQifQ==

             
 

Ads
';
Advertisement
x