Vừa chạm trán, Lâm Huyền cũng đã hiểu biết một chút đối với kẻ địch này.
Thực lực của người này không kém, là một võ giả Quy Nhất tầng bốn.
Có điều, khí thế cả hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu so với Vương Hồ.
Đối mặt với kẻ địch như vậy, lại còn tác chiến trên không trung, chắc chắn sẽ có nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ, Lâm Huyền lại không có lựa chọn.
Nếu tên Tà Võ này dám đến, vậy tất nhiên đã có những Tà Võ khác đang mai phục ở xung quanh nơi này.
Nếu bây giờ Lâm Huyền lùi bước, thứ chờ hắn nhất định là đuổi giết đến cùng.
Tốc độ phi hành của Phi Sư chỉ có thể xem như bình thường trong yêu thú phi hành.
Trốn thì không thể thoát!
Lâm Huyền đứng trên người Phi Sư, phóng nguyên khí của mình ra ngoài, bảo vệ Phi Sư.
Tất nhiên hắn không sợ tên Tà Võ này, nhưng Phi Sư thì khác.
Nếu Phi Sư bị đánh chết, ngã xuống từ trên không trung xuống cao như vậy, kết cục của hắn có thể tưởng tượng được.
“Lâm Huyền, người đánh chết võ giả của Tà Điện ta nhiều lần, hôm nay là lúc ngươi phải trả nợ!”
Tà Võ đó nhìn Lâm Huyền, lạnh lùng nói.
Lâm Huyền cười nhạo một tiếng.
Hai chữ báo thù này thật tanh mùi máu.
Nhưng mà không hề phù hợp với Tà Võ.
Tà Võ cũng xứng nói hai chữ báo thù này sao?
Số người vô tội chết trong tay bọn họ không biết có bao nhiêu.
Muốn nói báo thù, e rằng bọn họ sẽ bị chém nghìn vạn nhát đao!
Lâm Huyền không hề đáp lại, đứng trên người Phi Sư, lặng lẽ chờ đợi.
Chiến đấu trên không trung là chuyện thử thách tố chất tâm lý nhất.
Chỉ có chút lơ đễnh thì có thể rơi vào chỗ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Lúc trước đại biểu cho Càn Long Tông tham gia đấu võ, hắn đã từng gặp được loại chuyện này.
Nhưng mà so với nhau, độ cao của lần này cũng rất khủng bố.
Ngã xuống từ độ cao này, cho dù là Lâm Huyền cũng không dám nói bản thân có tỷ lệ sống sót.
Dường như Tà Võ đó nắm chắc điều này, đã điều khiển yêu thú của hắn đánh tới chỗ Lâm Huyền.
Lâm Huyền nhíu mày.
Phi Sư chỉ là yêu thú dùng để đi đường mà thôi, kém rất nhiều so với yêu thú của đối phương.
Một khi bị đâm, đến lúc đó, người gặp nguy hiểm là Lâm Huyền.
Hắn tuyệt đối không thể để cho tên Tà Võ này đến gần bản thân!
Lâm Huyền hạ quyết tâm.
Thần Đạo Kiếm Pháp!
Chân Long Kiếm vẽ ra một độ cong hoàn mỹ trên không trung, một đạo quang mang sâu thẳm hiện lên trên thân Chân Long Kiếm.
Tác chiến tầm xa, kiếm khí là lựa chọn tốt nhất.
Giống như Tà Võ đó, mục tiêu của Lâm Huyền cũng là yêu thú của đối phương.
Chỉ cần có thể đánh chết yêu thú của đối phương, đến lúc đó, đương nhiên thắng bại cũng sẽ quyết định.
“Soạt!”
Tốc độ của kiếm khí nhanh cỡ nào?
Chỉ trong chớp mắt, kiếm khí đó đã tới gần Tà Võ.
Nếu đạo kiếm khí này thật sự chém vào trên người yêu thú kia, chỉ sợ sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
“Hừ!”
Tà Võ hừ lạnh.
Trên người hắn tản ra một cỗ nguyên khí màu đỏ, che chở yêu thú dưới thân ở bên trong.
Đây là một trận quyết đấu khác biệt.
Hai bên đều biết rõ, điều then chốt để chiến thắng là yêu thú của đối phương.
Chỉ cần có thể đánh chết yêu thú, trận chiến đấu này cũng sẽ phân chia thắng bại.
Nhất thời, trên không trung diễn ra một cảnh tượng vô cùng kịch tính.
Lâm Huyền và Tà Võ đó đều đang dốc hết sức để tấn công yêu thú của đối phương, đồng thời cũng dùng nguyên khí của mình để bảo vệ yêu thú mình đang ngồi.
Trong lúc nhất thời, hai bên lại khó phân thắng bại.
Thần Đạo Kiếm Pháp của Lâm Huyền quả thực là ở tinh diệu, nhưng mà nếu ở khoảng cách này, yêu thú bị thương nặng được đối phương bảo vệ chặt chẽ, cực kỳ khó khăn. Trái lại Tà Võ đó, công kích của hắn cũng vô cùng bất tiện.
Cho dù hắn công kích hết sức cũng không thể phá vỡ nguyên khí của Lâm Huyền, càng không nói đến đánh được Phi Sư.
“Sớm biết vậy thì thêm vài người đến!”
Tà Võ âm thầm than khổ.
Lần này vì phục kích Lâm Huyền, Tà Điện phái ra rất nhiều nhân thủ.
Cũng bởi vì điều này, người đến dụ địch chỉ có một mình hắn.
Lâm Huyền không nhịn được cười ra tiếng, hắn thật sự không nghĩ đến cục diện này.
Hắn vừa cười, Tà Võ đó đã hoàn toàn thẹn quá thành giận.
Lúc này, hắn cũng không hề quan tâm gì nữa, điều khiển yêu thú dưới thân đánh về phía Lâm Huyền.
Lâm Huyền biến sắc.
Muốn cá chết lưới rách sao?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên lưng Phi Sư, ổn định tâm tình của Phi Sư.
“Đến đây đi!”
Trên mặt Lâm Huyền tràn đầy ý cười ác nghiệt.
Tà Võ đó không chú ý đến, lúc này, khí thế của Phi Sư đã thay đổi một chút.
Cảnh giới của yêu thú vốn cao hơn so với Phi Sư, lúc này, dưới sự điều khiển của Tà Võ lại không hề kiêng nể gì.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ cần có thể đâm ngã Phi Sư, đến lúc đó Lâm Huyền sẽ nguy hiểm.
“Ngao rống!”
Trước khi đâm tới, yêu thú đó còn rống lên một tiếng.
Tiếng rống này có chút mùi vị diễu võ dương oai.
Lâm Huyền lạnh lùng cười.
“Đến đi!”
Hắn không tránh né, mà tùy ý để Phi Sư đâm tới.
Hành động này khiến Tà Võ không khỏi cười ra tiếng.
Đều nói Lâm Huyền cả gan làm loạn, hiện giờ xem ra thật sự là như thế.
Để Phi Sư đi đâm một con yêu thú Bán Bộ Quy Nhất, e rằng loại chuyện này cũng chỉ có hắn có thể làm ra.
“Xem ra, chuẩn bị của điện chủ hoàn toàn dư thừa rồi.”
Suy nghĩ như thế, Tà Võ đâm đến.
Nhưng mà, lúc hai người đâm vào nhau, sắc mặc của Tà Võ đó trở nên cực kỳ khó coi.
Rõ ràng hắn nhận ra được, trên người Phi Sư truyền đến một cỗ lực đạo vô cùng kinh khủng.
Lực đạo này, không những là yêu thú mà hắn đang ngồi, ngay cả bản thân hắn cũng có thể bị thương nặng.
“Ngươi!”
Hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng mà cũng muộn rồi.
Chỉ trong chớp mắt, thương tổn do lực đạo khủng bố đó mang đến đã cướp đi cơ hội sống của yêu thú.
“Ngao rống!”
Yêu thú lại rống lên một tiếng.
Nhưng mà, lần này lại kêu thảm thiết.
Một người một thú nhanh chóng rơi xuống từ không trung.
Tà Võ đó đến chết cũng không ngờ rằng, Lâm Huyền vậy mà lại biến Phi Sư thành binh khí để sử dụng.
Trước khi hai bên đến gần, Lâm Huyền từng vỗ vỗ Phi Sư.
Đây không chỉ là để vỗ về Phi Sư, còn để làm một chuyện mờ ám.
Mà chuyện mờ ám này, đó là Lực quy tắc!
Lâm Huyền dùng Lực quy tắc trên người Phi Sư, biến nó thành một binh khí.
Có thêm Lực quy tắc vào, không chỉ là con yêu thú đó, cho dù là Tà Võ tự mình ra tay cũng chắc chắn không giành được lợi lộc gì.
Có điều, làm như vậy cũng có tai hại.
Thân thể của Phi Sư đã bị tổn thương cực kỳ nặng nề.
Trước đó, Lâm Huyền tùy tiện sử dụng Lực quy tắc, suýt chút nữa đã bị thương nặng mà chết đi, kết cục của Phi Sư này sẽ không kém bao nhiêu so với Lâm Huyền lúc đó.
Nó không ngừng lung lay giữa không trung, cuối cùng cũng không thể tiếp tục bay trên bầu trời.
Lâm Huyền túm chặt lông của Phi Sư, cuồng phong gào thét vang lên bên tai Lâm Huyền.
“Thật kích thích!”
Lâm Huyền nằm bò trên người Phi Sư, không khỏi cảm thán một tiếng.
Tuy rằng tốc độ rơi xuống của Phi Sư không nhanh, nhưng cảm nhận chấn động thị giác lại cực kỳ dữ dội.
Đổi là một người nhát gan, e rằng đã bị dọa ngất đi rồi.
Mắt thấy cách mặt đất chỉ còn cao hơn trăm trược, một tia sức sống cuối cùng của Phi Sư cũng hao hết.
“Ầm!”
Thế rơi của Lâm Huyền và Phi Sư không giảm, hung hăng đập xuống mặt đất.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất