CHƯƠNG 1221
Tỉ thí một ngày kết thúc, danh sách top 16 cường giả ra lò.
Cửu Thiên dẫn Thập Tam và Tiểu Hắc đi vào trong đường lớn ngõ nhỏ, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng bàn luận, từ khóa xuất hiện nhiều nhất trong miệng mọi người vậy mà có mấy chữ Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên.
Không cần nghi vấn, biểu hiện ngày hôm nay của Cửu Thiên thật sự quá nhức mắt, quét hết lời bàn tán không hay mấy ngày trước.
Bây giờ trên đường lớn, chỉ cần bàn tới Cửu Thiên, không ai không nói một câu “mạnh”.
Ngay cả tỉ lệ đặt cược ở sòng bạc, bây giờ Cửu Thiên đã bị hạ xuống mức rất thấp.
Vốn bản thân Cửu Thiên cũng muốn đi đặt cho mình thắng, kết quả vừa nhìn thấy tỉ lệ đặt cược thấp như vậy, lập tức không còn hứng thú.
Đường phố náo nhiệt, người qua người lại rất đông. Bỗng nhiên, ở góc đường đằng xa có tiếng kêu gọi truyền tới.
Một ông lão bê tảng đá lớn rồi đứng ở bên trên, đanh giọng nói: “Hôm nay nói cho mọi người biết tại sao Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên lại mạnh như vậy! Tuy lão phu chỉ là một người kể chuyện trên giang hồ, nhưng vừa khéo biết vài sự tích lúc đầu của Cửu Thiên, mọi người có tiền thì góp tiền, không có tiền thì góp tràng vỗ tay. Bây giờ tôi kể!”
Một đám người vây xung quanh ông lão, lớn giọng hùa theo.
“Kể! Kể hay có thưởng!”
Cửu Thiên cũng qua đó. Từ nhỏ hắn rất thích những người kể chuyện trên giang hồ này, bởi vì bọn họ luôn biết vài câu chuyện của nhân vật truyền kỳ, kể rất sống động thú vị, dẫn dắt người ta.
Chỉ là Cửu Thiên không ngờ mình có một ngày cũng có thể trở thành nhân vật trong lời của người kể chuyện.
“Nói tới Cửu Thiên, cậu ta là con cháu của Cửu gia ở thành phố Long Cửu thuộc Đông Hoa Châu, cũng chính là thành phố Cửu bây giờ! Thành phố Long Cửu là một thành nhỏ, trong thành có ba gia tộc lớn, Cửu Thiên chính là con cháu của Cửu gia – gia tộc mạnh nhất trong đó. Giống với các gia tộc võ giả khác, Cửu gia nhiều chi nhánh, tuy võ giả trẻ không nhiều, nhưng so với gia tộc khác cũng không ít.
Cửu Thiên chính là người giỏi giang nhất trong số con cháu của Cửu gia. Ba tuổi có thể luyện quyền, năm tuổi có thể đánh hổ, mười tuổi có thể khiêu chiến bảy mươi năm người cùng độ tuổi. Tới năm mười tám tuổi, trong thành phố Long Cửu đã không còn đối thủ, thật sự là thiếu niên anh tài, thiên tư võ giả, bao nhiêu thiếu nữ trẻ của thành phố Long Cửu yêu thầm. Bao nhiêu võ giả trẻ lấy Cửu Thiên làm tấm gương, cố gắng học võ!”
Lại nói tới vào năm Cửu Thiên 18 tuổi đó, học viên Võ Đạo của Đông Hoa Châu tới thu nhận đệ tử mới. Người hướng dẫn cầm đầu nhìn một cái đã nhìn thấy tư chất tuyệt đỉnh của Cửu Thiên, muốn để cậu ta vào học viên Võ Đạo, bèn tới cửa thăm viếng. Nhưng ai ngờ, người hướng dẫn vừa đi vào nói rõ nguyên do, Cửu Thiên bèn đanh giọng nói, học viên Võ Đạo có võ kỹ tôi muốn học không.
Người hướng dẫn chỉ vào mặt của Cửu Thiên, cười nói: "Giỏi cho một tiểu quỷ tâm cao khí ngạo, nếu cậu đã xem thường học viên Võ Đạo như vậy, không bằng tỉ thí với tôi một phen thì như nào, tôi cho cậu thấy võ kỹ của học viên Võ Đạo!" Nói xong, hai người động thủ ở trước mặt mọi người. Đâu biết sau ba chiêu, Cửu Thiên bằng một kích Mãnh Hổ Xung Sơn Quyền đã đánh cho người hướng dẫn ngã lăn, máu phun ra.
Mọi người sốc, người hướng dẫn lại xua tay nói: ‘Quả nhiên là thiên tài võ đạo! Tôi phục rồi! Lúc này Cửu Thiên cũng cảm thấy mình làm không đúng, vội vàng đỡ người hướng dẫn dậy, sau đó đồng ý tiến vào học viên Võ Đạo...
Lão tiên sinh kể chuyện thao thao bất tuyệt, tay múa múa.
Quần chúng nghe chuyện bên dưới thì sửng sốt thốt lên từng trận. Theo tình tiết kể của lão tiên sinh, thần sắc thay đổi.
Thập Tam dường như còn nghe chưa đã, thấy Cửu Thiên sắp biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới vội vàng đi theo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất