CHƯƠNG 1264 

Thấy đám người Cửu Thiên rời đi, ông lão nói với thị vệ kim giáp còn lại ở bên ngoài: “Các người cũng có thể đi rồi!” 

Một đám thị vệ kim giáp lớn giọng đáp rõ, bước chân đồng nhất, rảo bước rời đi. 

Kho vũ khí to lớn chỉ còn lại ông lão, mà nhìn dáng vẻ không chút do dự mà rời đi của những thị vệ kim giáp đó, giống như kho vũ khí đã nhiều năm như vậy. 

Đường đường là kho vũ khí của đế quốc lại chỉ có một ông lão trông chừng. Điều này không thể không nói là một chuyện lạ. 

Đợi tất cả mọi người biến mất khỏi tầm mắt, ông lão đi từ từ vào trong kho vũ khí. 

Đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm nhẹ trong hư không. 

Ngay lập tức, cảnh vật trước mặt biến ảo. 

Một đạo Băng Màn Thiên Hoa xuất hiện ở trước mặt ông ta. 

Hình ảnh lóe hiện, ông lão hơi mở hai mắt ra. 

Đôi mắt đen xì đó phản chiếu ánh sáng trong Băng Màn Thiên Hoa, giống như vì sao đang lập lòe trên bầu trời đêm. 

Chắp tay sau lưng, ông lão bình tĩnh như nước. 

Cuối cùng ở trong Băng Màn Thiên Hoa xuất hiện bóng dáng của Cửu Thiên. 

Ông lão yên lặng nhìn, Cửu Thiên làm sao đi tới trước kiếm không tên, kiếm không tên làm sao từ từ di chuyển, sau đó biến mất. “Thì ra là vậy!” 

Ông lão bình tĩnh nói. 

Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong hai mắt của ông lão. 

Ông lão lẩm bẩm nói: "Lão chủ nhân. Truyền thừa của người cuối cùng cũng tiếp nối rồi. Cuối cùng trong thiên hạ này cũng có một người có thể tiếp nhận y bát của người. Lão nô không làm nhục sứ mệnh, mang kiếm của người đi khắp ngàn núi vạn sông, cuối cùng thấy được mặt trời, đại đạo đăng thương!” 

Đột nhiên, ông lão quỳ hai gối xuống, hành lễ với Cửu Thiên ở trong Băng Màn Thiên Hoa. 

Mà tất cả chuyện này, không ai nhìn thấy. 

Lúc này, Cửu Thiên ngồi trong xe ngựa, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra điều gì từ chiếc nhẫn trong tay. 

Cửu Thiên thêm một ấn ký vào thanh kiếm nhỏ, căn bản không có bất kỳ thay đổi nào. 

Truyền canh khí vào thì đi lướt qua. 

Cửu Thiên nhìn chiếc nhẫn nói: “Nhẫn ơi nhẫn, ngươi nếu thật sự là bảo vật thì phải nhớ hôm nay ngươi suýt nữa hại ta bị giữ lại ở trong kho vũ khí đó. 

Chiếc nhẫn không có phản ứng, Cửu Thiên cười tự giễu. 

“Mình cũng quá ngu ngốc rồi. Lại đi nói chuyện với một vật không có khí linh, ài. Dù sao không sao thì tốt. Lão Cửu à, ngươi có biết chiếc nhẫn này của ta rốt cuộc được làm từ chất liệu gì không?” 

Cửu Thiên ở trong lòng hỏi Lão Cửu. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp đáp: “Không rõ. Chủ nhân vĩ đại, ta còn tưởng đây là đồ tốt mà sư phụ của người tặng cho người đó. Thì ra người cũng không biết nó là cái gì!” 

Cửu Thiên cười nói: “Đồ vật mà ngay cả khí linh sống mấy trăm năm như ngươi cũng không nhận ra. Ta có thể nhận ra là gì sao? Bỏ đi, dù sao cũng đeo lâu vậy rồi, nó cũng không làm gì ta, cứ đeo tiếp đi. Nói không chừng, có một ngày, chiếc nhẫn này còn có thể cứu mạng của ta!” 

Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, vật bất phàm này nhất định có chỗ bất phàm. Ta nghe nói, phàm là người làm chuyện lớn, có ai trong tay không có mấy món 

đồ bất phàm đâu. Có vật này, chứng minh chủ nhân vĩ đại chính là người bất phàm! Sau này nhất định trở thành cường giả trong cường giả... 

Cửu Thiên nhắm mắt dưỡng thần, thật sự lười nghe lời nịnh nọt của Lão Cửu, tên này nịnh nọt một cái là mấy canh giờ, còn không ra làm sao, thật sự không biết học theo ai. 

Ánh mặt trời bên ngoài rèm cửa sổ xuyên qua khe, chiếu vào trên chiếc nhẫn, một chút ánh sáng chói mắt. 

Mà trên chiếc nhẫn, kiếm ấn bé xíu đó bỗng khuếch đại một chút. 

Chỉ một chút xíu, còn bé hơn sợi tóc, Cửu Thiên cũng không phát giác. 

eyJpdiI6IlRoVWt3bjR5dUJURFVPQVZzZTN4UXc9PSIsInZhbHVlIjoib3ZcL1JIbW1KazcybStwYlN0YXo0WmlWRVZkTjhFQlE0dDYyVjMwYmc1MUgrT2I1R0RYOW9vTGhcL2lZXC9Sckx6cmFqUFUyZmRKZUFUUHJBSXFhVDRCOTIwQkNwODdBNTdDWjJlZFFRWnVKK0RcL3lHN1hMc2xzWjBcL2xVOVlsNEs4ZUhjeWhrdkdwOGVlYUVrem8wNzEyY0RzVVZneVBLWWNqTGZkcGNKTG9Kd0QyUXhwXC92U0NDMk51N2xpOWR0eXl6bnJtcDJEOVJuZzJmOEE3cm1RdlNQSWgxZGxubVFEUmExREdtNnFLeTZvaElpUHowSmdVd1NTelM5NGlaYXdRK3hsa2Q0Nk9QQkZoaXRSc0FnNjViRGxrbVVVK2xFNTJlU1UrbzRpN2pKNFZIeENOS3I1T1BqeFJHeENDZ21OY21qd3c3Y2ZsSVdOaE83YXg1eENIZkxnNmpFeEttNnR5ejdlWGlZQmt1UTg0dHpEbkczcElwTFIzdExscjcyXC9jbGFkMVpaNnNnaWZoVGRlSlFYcUVnMFptNVVKVFJZbG9SMVZ5SVAwQjNORXM9IiwibWFjIjoiYmU0YTMwZDZhYjdlYmIwNGI5Y2NiOThmNDM4ODBlZmJlMGQwNmZhMzgxNTY2ZDhkZWUyN2U1MWYyZThkZDhlNCJ9
eyJpdiI6InE3UVlVNVNsdm9ma2NxWmkyNHQzZWc9PSIsInZhbHVlIjoiVHB6K21DaXNLYWlnMGludTBtMTlmVWhsSVBmUWVRdEVVQUkzd211YkRJeTUzMVRCbHVWQ2p2UTUzTUJhcUlEUGFVa0Q0YUx5SGJxUHVtZk5xdU5KVEJIeXB0QlhrZWVaWGVMSDZST0JjQmU3cHhCY3o5R2xWM0FoUUpORTlZZStcL2o1OHg4Yjl5aWZ4NnhyS2ZTb0wzbHIrN09PaUtVVkUybGlmYW1MVnc0ND0iLCJtYWMiOiJhOWFmODNlNzhkMGJjYzhlOWUyNWQ1N2ViOTc1MTJkYmQ3NGFjNTBkMWU5NTNkYWExZGQyY2E2Y2VkN2EyZDM4In0=

Dường như bắt đầu từ lúc đó, trong âm thầm, có thứ gì đó xảy ra thay đổi.

Ads
';
Advertisement
x