CHƯƠNG 1282
Cửu Thiên đứng đó, chỉ cảm thấy một vết đao đáng sợ đã chui vào cơ thể mình.
Không ngờ nhát đao này bắt đầu tấn công cơ thể hắn từ bên trong.
Đúng là khác những đao pháp khác một trời một vực!
Tuy nhiên Cửu Thiên không sợ nhất là kiểu tấn công này, quả nhiên nhát đao vừa mới chém đứt mấy kinh mạch trong người hắn thì đã bị thế giới nhỏ cắn nuốt.
Đao pháp có mạnh đến đâu cũng chẳng thể bằng thế giới chi lực.
Tuy rằng thế giới nhỏ chỉ có thể phản công rất ít, thế nhưng đó cũng đủ khiến cho Cửu Thiên hoàn toàn miễn dịch với kiểu tấn công này từ trong ra ngoài!
Cửu Thiên hơi chuyển động, hắn bình tĩnh như nước hứng chịu nhát đao này của được Đường Thanh.
Cả người Đường Thanh toàn là máu, hắn ta trừng mắt lườm Cửu Thiên.
Sau khi thấy Cửu Thiên vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng gặp chuyện gì bất thường, Đường Thanh kéo căng miệng nói: “Cửu Thiên, cậu thật đáng sợ. Cậu thắng!” Cửu Thiên nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn đã khen!”
Đường Thanh nhắm mắt, ngã xuống đất.
Tọa Sơn võ tôn là người đầu tiên lao lên, ông ta bế Đường Thanh.
Ông ta kiểm tra hơi thở của hắn ta, thấy hắn ta còn thở, Tọa Sơn võ tôn vội móc một đống thứ, nhét vào miệng Đường Thanh.
Làm xong tất cả, sắc mặt Tọa Sơn võ tôn thay đổi liên tục nhìn Cửu Thiên: “Cảm ơn!”
Cửu Thiên hiểu tại sao Tọa Sơn võ tôn lại cảm ơn mình.
Ban nãy chỉ cần hắn hơi phản công, hoặc đánh vỡ nhát đao kia, vậy sức mạnh bật lại cũng đủ để giết chết Đường Thanh đang bị thương nặng.
Nhưng ít nhất Cửu Thiên cũng không làm thế, hoặc chí ít như Tọa Sơn võ tôn thấy, Cửu Thiên cố chịu đựng nhát đạo của Đường Thanh mà không đánh trả.
Cho nên Tọa Sơn võ tôn mới nói cảm ơn, đương nhiên Cửu Thiên cũng không giải thích mà chỉ khẽ gật đầu.
Tọa Sơn võ tôn ôm Đường Thanh bay lên khán đài.
Thấy Đông Mập, ông ta nói: “Cho ta một vò rượu trị thương”
Đông Mập Mạp nói: “Không thành vấn đề, ông tự lấy đi. Nhớ trận cá cược giữa chúng ta đấy”
Lão Lưu và Dương Bà Tử cũng cười nói: “Còn cả chúng ta nữa.
Tọa Sơn võ tôn khẽ cười, ném chiếc nhẫn ở tay trái lên bàn.
“Ta có đồ đệ là đủ rồi. Những thứ khác chẳng qua chỉ là vật ngoài thân!”
Nói xong, Tọa Sơn võ tôn quay người rời đi.
Lão Lưu và Dương Bà Tử nhìn chiếc nhẫn trên bàn, sắc mặt hơi thay đổi.
Một lúc lâu sau, Lão Lưu nói: “Hầy, ta cảm thấy hơi hâm mộ lão quỷ Tọa Sơn.
Dương Bà Tử gật đầu: “Ta cũng thế. Người như chúng ta, nếu có đồ đệ thì còn mạnh hơn bất cứ thứ gì!”
Nói xong, hai người ngồi đối diện mỉm cười.
Hiên Viên Lão quỷ cầm lấy chiếc nhẫn trên bàn, bắt đầu tìm kiếm bên trong.
Đông mập vung tay, vẻ mặt những người xem đang ngồi bên cạnh lập tức trở nên mờ mịt. Sau khi quay đi, ánh mắt họ trở nên rời rạc, cứ như chẳng nhớ gì!
Ở giữa sân, Bát Gia bước lên, chỉ vào Cửu Thiên, nói: “Đông Hoa kiếm khách, Cửu Thiên thắng!”
Cả khán đài đứng dậy hoan hô, tên của Cửu Thiên lại vang dội khắp mọi nơi.
Cửu Thiên vẫy tay với khán giả, hơi mỉm cười.
Thắng thêm một trận đúng là không dễ dàng!
Bỗng nhiên Cửu Thiên nhìn thấy bóng dáng của Vũ Hoàng Yến trong đám đông.
Hắn thấy Vũ Hoàng Yến đeo một chiếc khăn che mặt, nhẹ nhàng hôn gió với mình, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Mà phía sau Vũ Hoàng Yến là một người đàn ông cao lớn.
Người này trông hơi quen mắt!
Cửu Thiên nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra.
Hắn nhớ ra người này là Tinh Uyên!
Cứ như hắn ta đã trở thành thuộc hạ của Vũ Hoàng Yến!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất