CHƯƠNG 1302 

Nói xong, Vũ Hoàng Yến vẫy tay ném một chiếc bao tải màu đen về phía trước mặt Linh Bối. 

Linh Bối từ từ mở chiếc bao bố đen ra, bên trong là Thập Tam đang hôn mê. 

Linh Bối vội vàng tát mấy cái để đánh thức Thập Tam. Thập Tam chậm rãi đứng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. 

Linh Bối quay đầu nhìn lại, nhưng Vũ Hoàng Yến đã biến mất từ lâu! 

Nhiều khán giả xung quanh đều nhìn bọn họ. 

Khuôn mặt Linh Bối ửng đỏ, vội vàng kéo Thập Tam đứng dậy rời đi. 

Trong võ đài, Thiên Vĩnh Phúc với thần sắc lạnh lùng, ngón tay khẽ run rẩy. 

Trận chiến vừa rồi của Cửu Thiên thật sự khiến hắn ta có chút hoảng sợ. Nhất là sau khi Cửu Thiên dùng Linh Thú Phụ Thể, điều đó đã cho thấy sức chiến đấu của hắn đáng sợ thế nào. Nó khiến Thiên Vĩnh Phúc cảm thấy khó có thể sánh được với hắn! 

"Không thể nào, cái này không thể nào. Sao mình có thể bị Cửu Thiên dọa sợ được!" 

Thiên Vĩnh Phúc gào thét ở trong lòng, buộc tâm thái của mình phải ổn định. 

Hắn ta một chút cũng không muốn tin, mình đã bị thực lực của Cửu Thiên dọa sợ đến mức mất đi tự tin. 

Trận chiến của Cửu Thiên vừa rồi cứ quanh quẩn trong tâm trí, Thiên Vĩnh Phúc đang tính toán nếu như mình đối mặt với Xa Linh kia thì sẽ có bao nhiêu phần thắng. 

Câu trả lời rất rõ ràng. Đó là hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng. 

Thiên Vĩnh Phúc nhắm hai mắt lại, bắt đầu hít thở sâu. 

Mà ngay lúc này, giọng nói của Bát gia vang lên. 

"Trận chiến kế tiếp, Thiên Vĩnh Phúc đấu với Lâm Sơ!" 

Thiên Vĩnh Phúc chậm rãi mở hai mắt ra. 

Dù sao hắn ta cũng là một võ giả có võ đạo chi tâm kiên định, trong nháy mắt nghe được tiếng kêu của Bát gia, hắn ta lập tức áp chế mọi suy nghĩ lộn xộn xuống, ánh mắt khôi phục lại vẻ sắc bén như trước. 

Lâm Sơ bước ra ngoài trước, đã sớm cầm chặt Trung Thiên kiếm trong tay. 

Ánh mắt của Lâm Sơ cũng rất sắc bén, hắn ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Thiên Vĩnh Phúc, toàn thân tràn ngập sát khí. 

Thiên Vĩnh Phúc đứng ở trước mặt hắn ta, bình tĩnh nói: "Nhận thua đi, hôm nay, tôi thật sự không muốn động thủ!" 

Lời nói của Thiên Vĩnh Phúc lọt vào tai của mọi người. 

Nhưng cũng không có nhiều người có thể nghe hiểu được những lời này. 

Ngược lại, các gia chủ của mười gia tộc lớn thật ra đều nghe hiểu. 

Gia chủ Thạch gia bỡn cợt nói với gia chủ Thiên Gia: "Ôi chao, võ đạo chi tâm của Thiên Vĩnh Phúc dường như đang rối loạn rồi!" 

Thần sắc của gia chủ Thiên gia có chút khó coi, thản nhiên trả lời: "Thiên Vĩnh Phúc có thể biết được võ đạo chi tâm của mình đã rối loạn, cho nên trong thời gian ngắn không thể ra tay, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao?" 

Gia chủ Liễu gia, gia chủ Thủy Gia đều khẽ gật đầu. 

Gia chủ Thạch gia chỉ mỉm cười nói: "Còn phải xem hắn có thể vượt qua cửa ải này hay không. Canh kình dễ tu luyện, nhưng vượt qua tâm kiếp thì khó đấy!" 

Trên khán đài, Đông mập nói: "Cuộc tỷ thí này thật thú vị. Một người không thể đánh, một người đánh không lại. Vậy làm sao phân thắng bại đây?" 

Lão Lưu cười nói: "Rất đơn giản, người đánh không lại thì mệt nằm rạp đất, không phải thắng!" 

Dương bà tử nói: "Có lý. Tôi cũng nghĩ đây chính là kết cục!" 

Ở phía bên kia, hai người Sở Trực, Sở Chính cũng lo lắng đến mức không nói nên lời. 

Hàn Đỉnh Thiên quay đầu nhìn bọn họ và nói: "Hai người đừng run quá, đừng run đến mức làm sụp đất đấy. Yên tâm, không có việc gì. Hôm nay Thiên Vĩnh Phúc sẽ không ra tay đâu." 

Hai mắt Hàn Liên sáng lên nói: "Nói như vậy thì Lâm Sơ có thể thắng sao?" 

Hàn Đỉnh Thiên vỗ một cái vào trán của Hàn Liên. 

"Thắng cái quỷ gì, vẫn thua thôi!" 

Bên trong sân võ đạo, Cửu Thiên nằm trên giường, kéo một vị Tiên Khí Sư nói: "Anh tiên sư, anh đang đứng đúng chỗ chặn tôi xem thi đấu đấy" 

eyJpdiI6IjRoZUtxTjRzWTNPM1FGRzVoWFBVMHc9PSIsInZhbHVlIjoic2JldFwvK3lmNGhBWXFqWkZVbE5yY0djTXo4ekFERkt6eFR4XC9CNGZ6dllDNnIrbVpcL2VmRnp6aGVTY1hPNEZJR1ZyUWpjMzZxQWxRN1RENFdtYmNWR0dtWlZiY2RQeTdVbHdLTTgzZkhvYUhVdGRKd2FLazFYNWVMbms1U3h2MUJ6emVZRkFjbmRLVlwvdCtwaWlpUjRIdzlCbnBISk9CZ0ZaSEszdkNPM1haa1VcL2dTQjYxdHNyMFNRbnNKYUlsVGNtSVlDQXdsNU1LY282NTY1aHN3VXVvRzNDdHRqcWR5VVdrck5MWFkxdE8wcE15d0J6Z2V6emRSQUg3bFJCYXpGbFZxdTRkVFhURVpTUjg4MG1VQm15SFZQR2RCWEVTTU1xUG1SdEFLWGdidXpCcGg4a0dzZ21jcUprdjZDV2pXek5OcFA0RVdYVkhoeDNMR1RiNVhQYmxBbzh3WUZHaE11TzA4Y3V4Z0FUXC9WbHJNelllZVJCYktSSVZROUt2YU5JdytcL0dSWEd6bWpkVG8rODY5b2VoMlM4WDkxVmxvdEgwOTVNdENtXC9QVUN5K2I2YzhBbWZqMFpLa0NLMTYzV2w2cjFUOHB1bnZRNVNEcE1DaUZIN09GTlNYVTBWV29VN2xBRkJldlBSTWhuNVdHd1ozVlFyR2J6UWdTOFk0dmQxNk9FZzN0MEFqbXY4WlFDRGZFUndhQUE9PSIsIm1hYyI6IjA0ZTk5MDg5ZTRjYmE5MzQxMzRkYWNiNzMyNjliODUzZTg5ZGU0ZmEyMmE5ZjQxOWRiN2M5NTU1NzgwYTA0ZTgifQ==
eyJpdiI6InduVWd5TmdqXC8zeWlOVnJlcDhYVTF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9MUldBZXVyRTczRVwvZVNGcG9hM3c4TjVPa09vcWptZytCRHBcL2xoM0JHdG5zYkxcL2VYMHQwNXY2MHd2ZFJoZGdqaHpmVTJRZE5iQTJYakgyVTBiTHA4bTBmNlpxVkNZUGZoNjh4Q0g1TkFUXC9QbUNhRkNTRkxmYjJhUkQ2bHJCdnlWbWNIVU12RkxkUnplOG5UK0lxdU9pUU05R1dPUVwvT3VUREpqOUNZbnI5RTJ5WnJWeWorOThvdlAxMHhHbXRnIiwibWFjIjoiYmRkNjQ0MTdjMzE0OGYwMzE4ODVkNzZjNTZlMWQxMjNiNDkwMTU4NzRiNWI0ZGY0NzlkYTI2ZGFjYzFiZWQ1ZiJ9

Nhìn Lâm Sơ trong Thủy Mạc Thiên Hoa, Cửu Thiên khẽ thở dài một tiếng.

Ads
';
Advertisement
x