CHƯƠNG 1304
Một đám ảo ảnh của Thiên Vĩnh Phúc trực tiếp ấn người Lâm Sơ xuống mặt đất.
Lúc này, thần quang trong mắt Lâm Sơ bắt đầu chớp động kịch liệt, đó là điềm báo cho việc Đoạt Hồn Pháp Quyết đang phản phệ.
Cô ta có chút muốn phản kháng, nhưng căn bản không thể động đậy.
Những thứ ảo ảnh này của Thiên Vĩnh Phúc chỉ cần vừa đụng đến cô ta thì cô ta lại cảm thấy khí lực cùng canh kình trong cơ thể mình đang nhanh chóng biến mất.
Bản thân Lâm Sơ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết được mình đang dần dần mất đi năng lực chiến đấu!
Đùng!
Trung Thiên kiếm trong tay bị ảo ảnh của Thiên Vĩnh Phúc đoạt lấy, ném sang một bên.
Chậm rãi, một thân ảnh khác của Thiên Vĩnh Phúc xuất hiện trên chiếc ghế kỳ lân.
Trên mặt có chút kiêu căng, có chút khinh thường, Thiên Vĩnh Phúc nhìn Lâm Sơ nói: "Công pháp không tệ. Kiếm pháp cũng rất lợi hại. Nhưng không đánh trúng thì phải làm sao đây?"
Lâm Sơ nghiến răng, không nói lời nào.
Thiên Vĩnh Phúc nhìn cô ta nói: "Con cháu Sở gia, có thể nói bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nhưng bây giờ ngay cả bề ngoài cũng không cần nữa rồi. Nếu cậu không chịu nhận thua thì tôi sẽ để cậu thất bại. Hôm nay cậu khá may mắn vì tôi cũng không muốn ra tay, nếu không hôm nay cậu nhất định giống như trưởng bối của mình, chôn thân ở đô thành!"
Nói xong, Thiên Vĩnh Phúc nhắm hai mắt lại.
Lúc này, một đám ảo ảnh lại hóa thành ánh sáng xông vào trong cơ thể của Lâm Sơ.
Ngay sau đó, Lâm Sơ phát ra tiếng thét thảm thiết, trực tiếp ngã xuống đất, bắt đầu run rẩy.
Ngay lập tức, cơn co giật dừng lại, Lâm Sơ lúc này hôn mê ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ miệng và mũi!
"Thiên Vĩnh Phúc, thắng!"
Bát gia vội vàng tuyên bố Thiên Vĩnh Phúc chiến thắng, sau đó một vài Tiên Khí Sư lập tức lao ra, giống như cơn gió mang Lâm Sơ đi.
Lúc này, Thiên Vĩnh Phúc chậm rãi đứng dậy, đột ngột lớn tiếng: "Cửu Thiên, anh có dám để cuộc quyết chiến giữa tôi và anh vào nửa tháng sau không?"
Những khán giả đang định đứng dậy vỗ tay thì nghe thấy tiếng gào thét của Thiên Vĩnh Phúc, nhất thời sững sờ.
Nửa tháng sau?
Thiên Vĩnh Phúc lại muốn trì hoãn năm ngày!
Thiên Vĩnh Phúc đợi một lúc, không thấy có người đáp lại thì lớn tiếng nói: "Anh đã bị trọng thương, tôi không muốn chiếm tiện nghi của anh. Sau nửa tháng, chúng ta sẽ quyết chiến ở chỗ này, có dám đánh cược tính mạng không!"
Nhất thời, gia chủ Thiên Gia trực tiếp đứng dậy.
Vô số người hét lớn: "Sinh tử đấu!"
"Thiên Vĩnh Phúc lại dám hẹn ước sinh tử đấu cùng Cửu Thiên!"
Bên trong sân thi đấu, Cửu Thiên nằm trên giường nhẹ nhàng mỉm cười.
Từ trên giường nhảy xuống, hắn cũng không đợi Tiên Khí Sư bên cạnh ngăn cản, lao thẳng ra ngoài.
Rất nhanh, Cửu Thiên lại xuất hiện trên võ đài.
Chắp hai tay sau lưng, Cửu Thiên cười nói: "Sao lại không dám!"
Thiên Vĩnh Phúc nhìn Cửu Thiên với đôi mắt sáng rực!
Mà Cửu Thiên cũng bình tĩnh nhìn hắn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng trong mắt Thiên Vĩnh Phúc càng ngày càng lạnh. Mà nụ cười trên khóe miệng của Cửu Thiên cũng ngày càng sâu hơn!
Biểu cảm của hai người đều rơi vào trong mắt mọi người.
"Thiên Vĩnh Phúc!"
"Cửu Thiên!"
Hai người đồng thời nhầm tên của đối phương.
Đột nhiên, cả hai cắt lòng bàn tay của mình, đưa tay ra và chỉ lên không trung.
Máu tươi nhỏ giọt, biến mất giữa không trung.
Sau khi kết thúc tất cả những điều này, cả hai xoay người, không chút do dự rời đi.
Đợi khi bóng dáng của hai người rời khỏi võ đài, tất cả khán giả lập tức bùng nổ.
Tất cả những tiếng cổ vũ và thảo luận vang tận mây xanh.
Trong không trung, Tần Chính đại đế khẽ cau mày nói: "Sinh tử đấu, hai tiểu tử này thật cố chấp! Chẳng qua chỉ là một chút ân oán giành tình cảm thôi, lại phải phân ra sinh tử."
Tần Chính đại đế rất không hài lòng, trong một cuộc sinh tử đấu như vậy, một trong hai người nhất định phải có một người sẽ bỏ mạng.
Mà bất cứ ai chết, Tần Chính đại đế đều không muốn nhìn thấy.
Cho dù là Cửu Thiên bỏ mạng, hay Thiên Vĩnh Phúc bị giết thì đều là tổn thất to lớn đối với nước Võ Đỉnh.
Quay đầu lại, Tân Chính đại đế khẽ nháy mắt với Lữ thừa tướng.
Lữ thừa tướng nhẹ nhàng gật đầu, ông ta hiểu ý của bệ hạ, hoàng thượng muốn ông ta đứng ra hòa giải, xem có thể khiến hai người kia giảm bớt chút căng thẳng hay không.
Thắng bại có thể phân chia, nhưng sinh tử thì nhất định không cần.
Trong lòng Lữ thừa tướng sáng như đuốc, chuyện này nhìn qua có vẻ khó giải quyết, nhưng thực ra vẫn có cách. Trong nháy mắt, trong đầu ông ta đã có một kế hoạch.
Trong khu vực của Hàn gia, đám người Hàn Liên cũng đứng dậy chuẩn bị trở về.
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu vang lên.
"Hàn Liên sư huynh!"
Hàn Liên lập tức nhìn về phương xa, thoáng thấy Linh Bối đang vẫy tay với mình.
Nhất thời, Hàn Liên vui mừng khôn xiết, cười to nói: "Là Linh Bối sư muội, ha ha, Linh Bối sư muội không có việc gì!"
Hàn Liên rút Bích Thủy Trường Thiên kiếm ra, hét lớn: "Ai dám cản đường tôi thì tôi sẽ chém người đó!"
Ngay lập tức, đám đông tránh ra, Hàn Liên, đại sư huynh và những người khác chạy thẳng đến chỗ Linh Bối.
Sở Trực cùng Sở Chính thở phào nhẹ nhõm, sau đó lao về phía dưới cùng của võ đài.
Bọn họ phải đi tìm Lâm Sơ!
Mà lúc này, bên trong võ đài, Lâm Sơ đang được các Tiên Khí Sư chữa trị.
Tất cả sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể đều nhanh chóng bị loại bỏ, Cửu Thiên cũng giúp ổn định lại thức hải của Lâm Sơ.
"Tốt lắm, cô không sao. May mắn là hôm nay Thiên Vĩnh Phúc dường như không có tâm trạng giết người, cô xem như giữ được cái mạng nhỏ này!"
Cửu Thiên cười nhìn Lâm Sơ nói.
Lâm Sơ cắn môi, hốc mắt ửng đỏ, cô ta nhìn Cửu Thiên lớn tiếng nói: "Tôi không cần anh an ủi, cút đi! Làm sao anh có thể biết được trận chiến này có ý nghĩa với tôi như thế nào, làm sao anh biết được tôi đã cực khổ vất vả, trải qua những khó khăn hiểm trở, chính là vì muốn quyết tâm chấn hưng gia tộc. Bây giờ tôi đã thua, tất cả đều trở nên vô ích, anh có hiểu không?"
Cửu Thiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Lâm Sơ, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của Lâm Sơ.
"Tôi không hiểu, nhưng tôi biết người còn sống thì còn có kỳ tích"
Nói xong, Cửu Thiên dùng canh khí chậm rãi viết một chữ “nhất” vào tay Lâm Sơ!
Hắn sử dụng thần hồn lực của Nhất Nguyên Đạo Quyết, Lâm Sơ ngơ ngác nhìn, dường như cảm nhận được điều gì, nhưng lại không dám khẳng định.
Ánh sáng lóe lên trong tay, Lâm Sơ nói: "Anh làm cái gì vậy?"
Lâm Sơ nhìn một chữ lóe sáng trong tay, trầm mặc thật lâu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất