CHƯƠNG 1334 

Cửu Thiên nhận lấy tấm thẻ liếc nhìn, hắn cũng là người từng cầm thẻ chấp sự của Đan Tháp, đương nhiên nhìn ra, thẻ trong tay người đàn ông tám mươi phần trăm là thật. “Chấp sự của Đan Tháp? Ông có thể giải thích cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì không?” 

Cửu Thiên trả lại tấm thẻ cho Triệu Vĩnh Chi, hỏi. 

Triệu Vĩnh Chi cười khổ, lắc đầu nói: “Cửu trưởng lão. Cậu đừng hỏi tôi. Tôi cũng không biết. Nhiệm vụ của tôi là đưa tấm thẻ cho cậu, sau đó đi sớm về sớm. 

Cửu Thiên lập tức tức không chỗ xả, nói: “Vậy ông chạy cái gì?” 

Triệu Vĩnh Chi ấm ức nói: “Cậu đuổi tôi không chạy ư?” 

Cửu Thiên lớn giọng nói: “Ông chạy tôi không đuổi ư?” 

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó đều cười thành tiếng. 

Triệu Vĩnh Chi ôm ngực đứng dậy, nói: “Cửu trưởng lão. Cụ thể là chuyện gì, tôi cũng không biết. Nếu cậu thật sự muốn làm rõ, tôi kiến trì cậu tự tới Đan Tháp một chuyến. Cửu Thiên nhìn tấm thẻ trong tay, gật đầu nói: “Là ai bảo ông tới, ông chắc biết chứ?” 

Sắc mặt Triệu Vĩnh Chi hơi thay đổi, cúi người nói: “Cửu trưởng lão, cậu vẫn là tự mình đi hỏi đi.” 

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Được, chúng ta bây giờ tới Đan Tháp. 

Hai người nói xong, rảo bước rời đi. 

Cho tới khi thấy bóng dáng Cửu Thiên biến mất, trong sân, người đàn ông mập mới dẫn theo vợ con ra ngoài, nhìn phía hai người rời đi, khẽ nói: “Người vừa rồi có chút giống Cửu Thiên, vợ à, em thấy đại kiếm đó không?” 

Cô vợ ở bên cạnh khinh thường nói: “Cầm thanh đại kiếm chính là Cửu Thiên. Khoảng thời gian này, ở trên phố võ giả học theo Cửu Thiên cầm trọng kiếm đi dạo phố nhiều lắm đó. Mau đi ngủ thôi, để em điểm xem người ta cho bao nhiêu tiền” 

Người đàn ông mập nghi hoặc nhìn bức tường sụp đổ của mình, lẩm bẩm nói: ‘Võ giả bình thường có thể có sức phá hoại lớn vậy ư?” 

Nửa canh giờ sau, Cửu Thiên và Triệu Vĩnh Chi đã tới Đan Tháp. 

Tuy đã là buổi đêm, trong Đan Tháp vẫn sáng như ban ngày, luyện khí sĩ qua lại vẫn không dứt, không khác biệt với ban ngày. 

Những luyện khí sĩ này nhìn thấy Cửu Thiên đi vào, đều nhìn vài lần vào mặt Cửu Thiên, giống như đang xác nhận, người trước mắt có phải Đông Hoa kiếm khách, Cửu Thiên danh tiếng vang dội cả đô thành dạo gần đây hay không? 

Cửu Thiên ngược lại không nhìn thấy người quen, nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi: “Triệu chấp sự, tôi phải đi hỏi ai?” 

Triệu Vĩnh Chi trả lời: “Tầng chín mươi bảy của Đan Tháp” 

Sắc mặt Cửu Thiên hơi thay đổi, nói: “Ông chắc chứ?” 

Triệu Vĩnh Chi trả lời: “Chắc chắn. 

Cửu Thiên khẽ gật đầu, lấy ra một lọ đan dược đưa cho Triệu Vĩnh Chi nói: “Xin lỗi, Triệu chấp sự, hôm nay cho ông một kiếm!” 

Triệu Vĩnh Chi mỉm cười nhận lấy, dõi theo Cửu Thiên đi về phía trên Đan Tháp. 

Sau đó, Triệu Vĩnh Chi thu hồi ánh mắt, quay đầu nói với đằng sau: “Tô lão quỷ, lần này ông hại thảm tôi rồi, tôi suýt nữa bị cậu ta một kiếm giết chết. 

Sau đó, Tô lão quỷ trong Đan Tháp luôn có mâu thuẫn với Cửu Thiên, xuất hiện từ bên cạnh Triệu Vĩnh Chi. Sắc mặt khó coi, mặt mày nghiêm trọng nói: “Cậu ta thật sự lợi hại vậy sao?” 

Triệu Vĩnh Chi gật đầu nói: “Chỉ có thể nói, bây giờ cậu ta lợi hại hơn ông tưởng tượng. Sau này nếu ông muốn thăm dò thực lực của ai đó nữa, tuyệt đối đừng tìm tôi. Hôm nay 

suýt nữa bị ông hại chết rồi. Hừ, ông có biết bên trên cho cậu ta thứ gì không?” 

Tô lão quỷ kinh ngạc nói: “Chấp sự lệnh thôi, còn có thể là gì? Chấp sự lệnh mà Mặc trưởng lão cho cậu ta bị Tinh Thần tôn giả thu rồi, bây giờ trả lại cậu ta!” 

Triệu Vĩnh Chi lắc đầu nói: “Nếu là chấp sự lệnh, tôi sẽ cung kính với cậu ta vậy ư? Tô lão quỷ, ông có biết, thứ bên trên cho cậu ta là trưởng lão lệnh!” 

Tô lão quỷ như bị sét đánh, sững người tại chỗ, nói: “Chuyện này sao có thể. Tinh Thần tôn giả sao có thể tùy tiện bổ nhiệm vị trí trưởng lão như vậy, không được, tôi phải kháng nghị quyết định này với phía trên. 

Triệu Vĩnh Chi khẽ cười nói: “Tinh Thần tôn giả ư? Không không, ông nói sai rồi. Mệnh lệnh này không phải Tinh Thần tôn giả phát ra, mà là vị lợi hại hơn Tinh Thần tôn giả. Chính là vị vừa mới quay về Đan Tháp ấy” 

Toàn thân Tô lão quỷ run rẩy, ngồi phịch mông xuống đất. 

“Không phải chứ 

Triệu Vĩnh Chi gật đầu nói: “Sự thật sợ rằng chính là như vậy. Tôi khuyên ông, sau này cách Cửu Thiên càng xa càng tốt!” 

Tô lão quỷ lập tức nuốt một ngụm nước bọt. 

Tầng chín mươi lăm, tầng chín mươi sáu, tầng chín mươi bảy. 

Đây là lần thứ hai Cửu Thiên tới tầng chín mươi bảy của Đan Tháp, lần trước tới, Tinh Thần tôn giả ở đây thu lại chấp sự lệnh của hắn. 

Lần này, Cửu Thiên vừa đi lên thì nhìn thấy cửa lớn của tầng chín mươi bảy mở ra, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa. “Cửu Thiên công tử, lại gặp nhau rồi!” 

Gương mặt vuông vức, đôi mắt rực sáng như sao trời, tỏa ra một cỗ khí chất xuất trần. 

Cửu Thiên suy nghĩ rất lâu, bỗng kinh ngạc nói: “Tinh Thần tôn giả!” 

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Hiếm khí Cửu Thiên công tử còn nhớ cách xưng hô của tôi, mời, Cửu Thiên công tử, tôi đã ở đây đợi nhiều giờ rồi.” 

Cửu Thiên kinh ngạc nói: “Đợi tôi ư? Tại sao? Ngài biết tôi sẽ tới sao? Tại sao lại đợi tôi?” 

Cửu Thiên hỏi ra một chuỗi các câu hỏi, Tinh Thần tôn giả lại không có ý trả lời. 

Khẽ tránh ra, Cửu Thiên đi vào trong cửa, cái xuất hiện ở trước mặt hắn nghiễm nhiên là một khoảng bậc đá xanh quen thuộc, nối về phía xa. 

Mà xung quanh bậc đá xanh, lại lơ lửng mấy bóng người, đều nở nụ cười nhìn Cửu Thiên. 

Cửu Thiên khẽ quét mắt, đều có thể cảm nhận được khí tức ảo diệu trên người bọn họ, giống hệt với Tinh Thần tôn giả ở bên ngoài. Những người này e rằng cũng giống Tinh Thần tôn giả, là luyện khí sĩ đỉnh tiêm trong Đan Tháp, tôn giả quản lý càn khôn! 

eyJpdiI6IjlFZ1VcL3doKzE5UE5pSzVESHNCZ0NBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlhoSVgyOGJTZk1iZ1RTVlZ6cVRqWFV0S1JkOFgrckNHQko4azhrVDI3OWZNSTAxZjlLWmxNMUR0cWZGeXdjRFU5dHB1UUJoSUNtR2ZZUjVQOXdkZk5GaGxtaWFmN0xDSEtwaWlUVk5nVVlYbHd5WkRkNkxpVTZxazlJTVJUZlZTN2pKd1dMbHY1eUdlMzZ1TmJsTGxZeFBnVERyMGRaUklJOFB3bXdtNWxBWWU0ZUtabGdUMUN1TjREQ0l3MGJKcktQaHBKTWdyb0tRZ0FMMUs1ZUlxYlRKWUxqaGdTS2RcLzFyRzMrd1VEMysyd2t4QW9NMlhWTFwvYU5MT3lGRWlnOFpJK1Z3bDd6VjFjc1gzUE1MYkpyUGlZbjJCeXA1R1NJVkJuR1B6WXVnWml1MEQwdXFmM2RUa1BRQnZCck9BK2hua2U2YWl5VUdldDlnUmZFd05QaytOZ3ZOMkZJMXM3K2xQWmFBUDJ1Zk9vPSIsIm1hYyI6IjkxMTIyNDJlYmFlNzRkNWJjMWNmMTdhMTM2OWNlNjIwMGI4ZmIxNTZhNTQ2MDhiZDg3MTE3Y2ZhMWI4MWQxOWYifQ==
eyJpdiI6IkZtUUhCZzZoWlJsODR0aVZ1b0dGUHc9PSIsInZhbHVlIjoiV2tmbVBlMVN2aFpxZXhqeTFGUEVXQkh1bmVIN1wvZWlWTGdcLzNTNFVieTdwWlVKcWZTNUdXYUk4NWZ3cE01SkZqMzdZS2lHSDlkeDRVbjB5bG1ZR2Fab0FpSGNwNkpqU0xMOFdlcm5XT3pKVkluY0s0UlBvMHptOUFKdEZxZHFodWtOUW5iNms3WWJSZVwvYkQzY1hDU3dmcDd0aE9aZ0NZSThsWFZxUWNUeUpcL2pLcnppWFYzWUo2VE9tZFwvczIrOEFqS1lvUks0TzdOM2RKdFd6S3ZhN09pbE9mS2pXbStOZjNGcnNGMUxnWm1rVGxxZFVBYVZqSWs1M0dtVHJwZVJpVHRrVitscTVwQ0FJcWZkdXNyWDduUT09IiwibWFjIjoiNjA2OTgwNGM0MTk1ODFkODdjODhiYjNkNzRlMjQ2MzlkMWRkZTRhMWUxYTcxZjVjYmI0ZjRmM2QwZjYzMzhhNSJ9

Sau đó, Ngô Tân đi tới, giang hai tay với Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, đồ đệ tốt của ta, ta biết ngay, với tính cách tò mò của con, nhất định sẽ tới, rất lâu không gặp rồi!”

Ads
';
Advertisement
x