CHƯƠNG 1336 

Gia đình ngoan ngoãn gật đầu nói: “Phải, Cửu Thiên công tử, cả đêm chưa thấy về!” 

Đằng sau Hàn Đỉnh Thiên, Linh Bối mặt mày lo lắng nói: “Anh ấy cả đêm không về thì có thể đi đâu? Liệu có khi nào bị người đánh lén rồi không? Lần trước cháu và anh ấy đi dạo phố đã bị người ta đánh lén rồi. 

Linh Bối vừa dứt lời, Hàn Đỉnh Thiên cũng thay đổi sắc mặt. 

“Thật sự có chuyện này sao?” 

Linh Bối liên tục gật đầu, Thập Tam đứng ở đằng sau, lúc này cũng lên tiếng nói: “Có!” 

Hàn Liên nghiến răng nói: “Mẹ nó, Cửu Thiên sư đệ sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ. Có khả năng Cửu Thiên sư đệ tới lầu xanh nào đó chơi, tới bây giờ vẫn chưa rời giường không?” 

Đại sư huynh táng một phát vào đầu của Hàn Liên, nói: “Im miệng!” 

Hàn Đỉnh Thiên nói: “Mau phái người đi tìm, Hàn Liên, con dẫn con cháu của Hàn gia đi khắp nơi nghe ngóng. Mấy đứa dùng danh thiếp của ta, tới Lữ gia tìm Lữ thừa tướng hỏi xem, xem ông ta có biết không!” 

Linh Bối nhìn trái phải, lập tức ôm Tiểu Hắc đi ra ngoài. 

Đám người đại sư huynh lập tức đi theo, nói: “Linh Bối, muội đi đâu?” 

Linh Bối không quay đầu lại nói: “Muội biết Cửu Thiên thích tới một quán rượu uống rượu, muội đi xem thử, anh ấy có ở quán rượu đó không?” 

Đám người đại sư huynh nhìn nhau, nói: “Bọn huynh đi cùng muội!” 

Mọi người nhanh chóng hành động, Linh Bối đi đi dừng dừng, dựa theo ký ức, thật sự tìm được quán rượu của Đông mập. 

Lập tức, mọi người cất bước đi vào. 

Ánh mắt liếc qua, trong quán rượu, chỉ có lác đác mấy bóng người. 

Đông mập liếc nhìn đám người Linh Bối, cười nói: “Các cô cậu sao lại tới rồi? Cửu Thiên đâu, tên nhóc này hôm nay không đi chung với các cô cậu à?” 

Linh Bối lo lắng nói với Đông mập: “Ông chủ, đêm qua ông có thấy Cửu Thiên tới đây không?” 

Đông mập nhíu mày nói: “Không có, Cửu Thiên lẽ nào mất tích rồi sao? 

Linh Bối khẽ gật đầu nói: “Tối qua sau khi anh ấy rời khỏi dao trì thì biến mất không thấy nữa” 

Vẻ mặt Đông mập hơi thay đổi, trong quán rượu, có mấy người cũng nhíu mày, trong đó bao gồm mấy lão Lưu, Dương bà tử và mấy người ngoài ngồi ở trong góc. Đông mập nói: “Biến mất rồi sao? Cậu ta không để lại lời nhắn gì sao?” 

Linh Bối lắc đầu, vào lúc này, trong quán rượu vang lên một giọng nói lạnh nhạt. 

“Tám chín phần mười là bị sát thủ do Thiên gia phái ra giết chết rồi!” 

Mọi người lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy một người ngồi ở cạnh cửa, chính là Phong Tuấn Kiệt đêm qua thua trong tay thánh nữ. 

Nhìn ra được trên người hắn ta còn có vết thương, sắc mặt trắng bệch. 

Linh Bối nhíu mày hỏi: “Anh là Phong Tuấn Kiệt, anh vừa rồi nói cái gì? Thiên gia?” 

Phong Tuấn Kiệt gật đầu nói: “Không sai. Tôi nghĩ chắc chắn là Thiên gia. Khoảng thời gian trước, Thiên gia còn mời tôi qua đó, nói là cho tôi tiền, kêu tôi tìm cơ hội đánh bị thương Cửu Thiên. Phong Tuấn Kiệt tôi đời này tuy làm việc không chịu trói buộc, nhưng có sự kiên trì của mình, vậy nên tôi không đồng ý. Nhưng Võ Quân đi cùng với tôi kia, đã ở lại, tám mươi phần trăm đã đồng ý rồi. Loại người giống như này, không biết Thiên gia còn mời bao nhiêu. Cửu Thiên xảy ra chuyện, cũng không kỳ lạ!” 

Đông mập lạnh lùng nói: “Phong Tuấn Kiệt, con nói là thật ư?” 

Lão Lưu cũng hỏi: “Quả thật là Thiên gia sao?” 

eyJpdiI6Imt6cmpVY0wwK3VIY1REMGRNZFhLYXc9PSIsInZhbHVlIjoiWHp0Z0tvVTVJMWUzT2VIemllaUJ1Nm5QRzdNc1VCa3VxYXVUZzZRUHFaTWlVd0I0eXVzWStJWXZQRHlvb3NDSTJnRzFXQW9qZDM4eUpGSHRmMnBUeFNINWRhZytOYWdOV3g2QVlMZGk0ZWZDNEVqWWd4MEhCMmRmekVWYjduazJcL0ZOQ2ZrbnYxeDdiMzVCUDQ4dGc3VEZ3bG5LbU9XY2lDVlZEdGV6c1FVTEF2bVJPR0hlMGZ5cXVna29yVnJodmc1dllaSW9nQlowUDlmUUtwVlJ2bVF3cTRZYXJrMHBUQytmTjVhU1h1b3ozYmhIdXVKYnhKYmJ3aVo2VE5UN3hcL2dXbmxyY0xmaTQ3THQ2M2NoSUpTaU05ODZuVVJUVUNQd0NFZFwvQlArczlOUEhRMVp3aGxiVnVZK1V6MHdyMVk2VlhTQytWVEJUQ2hLVHpWaVVoQVBhMXp2eldjbSttZGFjOTJKWWdZXC8rVDdwZHdNUTE3eUhzcThJU0xUcTM1bG1EamJYRTVXOGFnelc5bUo2bnVtTk9mc3BkejdFdTVyRW9oa2tZdFRZK2UzMFYxdlV0ZGJvbWxDdTE1MW82M3FHQXNsd1VIK01PK1JKck5qakgrbElPV0ZGNDhLU21PdGxvcjZhVVZLbWtsXC9lRGcxeUtDZklRZkdobkpEaWlJZGRXd1wvUFRCcmwzU1wvTDA2UzFtK25YZz09IiwibWFjIjoiMTViODBlNDQxMGI2YmYwNWI0Njk4MjRlNjlhYzY5MTUzNjg4M2RmODk4ZGI5NTUyMTU1YmQ1OTgwNGY0NjRiOSJ9
eyJpdiI6IloyREN2TVR1aWI0UE1HUmZVZGloWHc9PSIsInZhbHVlIjoiNEFnMGVXWldpZ3IrMnBvZHEzd3RsRjlvS2tJa01XcUNBaWhNc1VVYVVnSVJpRE1IWXI0bjkxcWc1ekJtSEVGTE5kdjhBOWt6ZStrU2N4UnFUS1JkcXZINUJsVDEwNUY2RUYwdWdzRGhlb1kzWVYxeWIxT2Z0T0xqcVdQOSt6OEJPalRBck1NSjRwSlBLdzlqQmRvbWhiTEdFbXZ6UitHYkRzc3JDSk5UejQ4eEE4UnhxMERjbmhWUzhyU1ZJVEhtTlQ1dUVWcjVibFhxQnJZT3JvU2ZKb3QwdzlDbkl0RDhXMHBsUmhNTDhvQT0iLCJtYWMiOiJlYWI2MWIyOWY5MDU2MTUyMjQxNjcxYTNhYzM0NjhhYzM2ZDIyYzRlYTU5MzA0NDI4Y2RiMjlmZWEyZjNlZjkwIn0=

Sở Chính, Sở Trực trực tiếp lấy binh khí ra, lớn tiếng nói: “Đi, tới Thiên gia!”

Ads
';
Advertisement
x