CHƯƠNG 1358
Hành động này chạm vào thần kinh của vô số người.
Ánh mắt mọi người dừng lại ở mũi kiếm!
Rắc!
Bụi đất bay lên, Cửu Thiên đập trọng kiếm Vô Phong vào cánh tay phải của Thiên Vĩnh Phúc.
Chỉ một lát sau, trọng kiếm Vô Phong đã đập nát xương cốt, kinh mạch trên cánh tay phải của Thiên Vĩnh Phúc, chẳng sót lại chút nào, một dòng máu loãng chảy ra từ dưới cánh tay Thiên Vĩnh Phúc.
Cả người Thiên Vĩnh Phúc run rẩy, hắn ta hét lớn: “Cửu Thiên, nếu giỏi thì cậu để tôi chết dứt khoát đi, tra tấn người khác không phải là hảo hán!”
Cửu Thiên cất trọng kiếm Vô Phong, thản nhiên nhìn Thiên Vĩnh Phúc nói: “Tôi sẽ không giết cậu. Tôi đã đồng ý nhường mạng của cậu cho người khác, lấy một cánh tay của cậu là đủ!”
Thiên Vĩnh Phúc khiếp sợ nhìn Cửu Thiên, hắn ta không ngờ, Cửu Thiên lại không giết mình!
Hai người đã quyết định đấu sinh tử, đã vô số lần hắn ta muốn giết Cửu Thiên, thế nhưng Cửu Thiên lại tha cho hắn ta
Cửu Thiên rạch tay, nhỏ một giọt máu xuống, nói nhỏ: “Giải trừ đấu sinh tử”
Thiên Vĩnh Phúc vội vàng cắn tay mình, cũng nói: “Giải trừ đấu sinh tử!”
Cửu Thiên chậm rãi đi sang bên cạnh, nói to với Bát Gia trên khán đài: “Có thể tuyên bố tôi chiến thắng chưa?”
Lúc này Bát Gia mới bừng tỉnh, hắn ta nhảy xuống từ trên khán đài, đến cạnh Cửu Thiên, giơ hai tay nói to: “Tuyển chọn kết thúc, người thắng, Cửu Thiên!”
Cả khán đài đứng dậy hoan hô, mấy người Linh Bối xúc động rơi nước mắt.
Người cũng đang rơi nước mắt vui mừng cùng họ không phải Ngô Tân, mà là Thiên Thiệu.
Thấy Cửu Thiên tha mạng cho Thiên Vĩnh Phúc, đầu tiên Thiên Thiệu vô cùng kinh ngạc, sau đó ông ta vui mừng bật khóc. Võ giả Thiên gia, vội vàng lao vào sân đấu, nâng Thiên Vĩnh Phúc lên xuống đài, sợ Cửu Thiên đổi ý.
Cửu Thiên mỉm cười, cúi người ôm quyền hành lễ với Đại đế Tân Chính.
Đại đế Tần Chính vỗ tay mà cười nói: “Tên Cửu Thiên này đúng là hiểu chuyện, biết lễ nghĩa”
Lữ thừa tướng cười to nói: “Bệ hạ, Cửu Thiên không giết chết Thiên Vĩnh Phúc, cũng đủ thấy hắn bao dung rộng lượng, có thể làm được việc lớn”
Đại đế Tân Chính cất cao giọng cười: “Cửu Thiên!”
Giọng nói của ông ta quanh quẩn trên không trung, lập tức tất cả tiếng hò reo im bặt.
Đại đế Tần Chính cười lớn nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi trẫm ban ngươi nhập Thần Hoa Vệ, phong nhất đẳng bá! Ta hứa sẽ để gia tộc ngươi kế thừa tước hiệu, mãi mãi được ở lại Đông Hoa!”
Đầu tiên Cửu Thiên ngạc nhiên, sau đó vui mừng nói: “Cảm ơn bệ hạ!”
Hàn Liên kéo áo Hàn Đỉnh Thiên: “Trời ơi, cha ơi. Cửu Thiên sư đệ được phong tước? Còn có cả đất đai?”
Hàn Đỉnh Thiên quay lại ôm cổ Hàn Liên nói: “Tiểu tử thúi, đời này cha chỉ mong con có thể giống Cửu Thiên, chỉ một lần thế này thôi là được!”
Hàn Liên bị ôm xém chút không thể thở được, liên tục xin tha.
Sư huynh Sở Trực quay lại cười với Linh Bối: “Linh Bối, Cửu Thiên sư đệ phát tài rồi, lần này thật sự phát tài rồi, từ nay về sau châu Đông Hoa chính là nhà của bọn muội!”
Linh Bối ngạc nhiên nghi ngờ: “Châu Đông Hoa, châu Đông Hoa gì?”
Sở Chính sư huynh cười nói: “Linh Bối muội không nghe hiểu sao? Gia tộc của Cửu Thiên được ban cho ở lại Đông Hoa vĩnh viễn, nói cách khác, từ hôm nay trở đi châu Đông Hoa chính là nhà của Cửu Thiên. Cửu Thiên có thể về đó làm Châu mục, hoặc để người nhà hắn làm Châu mục!”
Linh Bối há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.
“Châu mục? Cửu Thiên thành Châu mục?”
Linh Bối lẩm bẩm.
Lý tưởng cả đời này của cô ta là có tiền để sau này không phải chịu đói khổ, sau đó tìm một nơi chăm sóc bà bà là được.
Trước nay cô ta chẳng bao giờ nghĩ mình có thể làm được chuyện lớn sự.
Nhưng bây giờ người đàn ông của cô ta lại trở thành châu mục, hơn nữa được ở lại Đông Hoa vĩnh viễn, vậy có phải cô ta sẽ là châu mục phu nhân?
Linh Bối đập mạnh vào người Hàn Liên, Hàn Liên kêu đau xém chút đã nhảy lên, nói to: “Linh Bối muội làm gì thế?”
Linh Bối nói khẽ: “Xem ra không phải nằm mơ.
Bên kia, Ngô Tân cười vô cùng vui vẻ.
Đông mập hơi ngưỡng mộ nói: “Lão Ngô, ông đúng là tốt số. Có đồ đệ như này, sau ngay cả nơi dưỡng lão cũng có, người cả châu đều phải hầu hạ ông, ông hãnh diện ghê” Ngô Tân cười nói: “Ông cũng có thể đến thăm, hoan nghênh ông đến bất cứ lúc nào!”
Đông mập cười khẽ nói: “Đợi khi ta không mở nổi cửa hàng nữa, ta sẽ đến tìm ông. Châu Đông Hoa, ta nhớ kỹ rồi.”
Ngô Tân nhìn Đông mập, nói: “Lần này tốt nhất ông phải nhớ cho thật kỹ!”
Hai người nhìn nhau bật cười sảng khoái.
Thiên Thiệu gắn từng chữ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất