CHƯƠNG 1362
Cửu Thiên hỏi: "Ai cơ?"
Ngô Tân cười nói: "Con cũng từng gặp rồi, là ông chủ quán rượu mập mạp, Đông mập"
Cửu Thiên nhíu mày hỏi: "Con có cần nhất thiết phải bái ông ấy làm thầy sao?"
Ngô Tân gật đầu nói: "Tất nhiên là cần thiết. Sư phụ của con là ta, tuy rằng cũng được xưng là khí võ song tu. Nhưng thật sự còn rất rối rắm, những thứ có thể dạy con, cũng chỉ có thực lực của luyện khí sĩ. Mà dù sao con còn là một võ giả. Hơn nữa, nhìn trạng thái chiến đấu của con, thì có vẻ con vẫn thích làm một võ giả hơn. Như vậy thì con cần phải có một người thầy là võ giả, hắn sẽ dạy con võ kỹ, chỉ điểm giúp con tiến cảnh. Có một sư phụ tốt hỗ trợ, có thể tiết kiệm cho con rất nhiều thời gian, giúp con có thể đi đường tắt"
Cửu Thiên nói: "Người cho rằng ông chủ mập, là một người thầy tốt sao?"
Ngô Tân cười nói: "Đương nhiên, nếu phải chọn một người trong thiên hạ để trở thành sư phụ của con, ta nghĩ không còn ai thích hợp hơn so với hắn. Hơn nữa, vốn ta cũng chưa thuyết phục được hắn làm sư phụ cho con. Nhưng mà bây giờ, chỉ sợ ta chỉ cần nói rõ ràng tình huống của con, hắn chắc sẽ vội vàng thu nhận con làm đệ tử"
Cửu Thiên suy tư một lát, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, ông chủ mập, rốt cuộc là ai vậy? Ông ấy với người giống nhau, cũng từng là cường giả cực hạn sao?"
Ngô Tân thở dài một tiếng nói: "Từng là cực hạn? Không không, đến hôm nay, đại đa số cường giả cực hạn, đều là như vậy. Đợi sau này khi con tiến vào Võ Tôn cảnh, thì sẽ hiểu được. Cửu Thiên, con cảm thấy có thể được chứ?"
Cửu Thiên cười gật đầu nói: "Sư phụ người đã nói như vậy rồi, con còn có thể nói gì. Chỉ cần ông ấy thu nhận con làm đệ tử, con cũng sẽ nguyện ý đi theo theo ông ấy tu hành"
Ngô Tân cười ha ha nói: "Đi theo? Vậy thì không cần, con chỉ cần học hết những thứ hữu ích trên người hắn là được rồi! Đúng rồi, thật ra con đã học được một chút rồi không
phải à? Lại nói, ta cũng rất kinh ngạc, con thế mà thật sự luyện được bộ công pháp khó luyện nhất kia của hắn. Xem ra các ngươi thật sự là có duyên thầy trò"
Cửu Thiên nhíu mày nói: "Công pháp? Là bộ công pháp nào cơ?"
Ngô Tân chậm rãi nói: "Sinh Tử Luân Chuyển Kình!"
Cửu Thiên nhất thời kinh ngạc, kinh ngạc hô lên: "Cái gì? Ông chủ mập chính là Thư Thánh trong truyền thuyết sao?"
Ngô Tân cười ha ha nói: "Không hề giống chút nào đúng không, nhưng thật sự hắn chính là Thư Thánh trong miệng mọi người đó. Cái kẻ phong lưu tài hoa, du hí thế gian, thi tửu song tuyệt... Tên mập chết tiệt!"
Cửu Thiên kinh ngạc đến độ miệng không thể khép lại.
Ở trong tưởng tượng của hắn, Thư Thánh không phải nên là một người đàn ông trung niên phong độ, y phục trắng tuyết, quạt lông khăn vấn đầu sao?
Nếu không được như thế, ít nhất cũng là một lão giả tiên phong đạo cốt mới đúng chứ.
Sao lại là... sao lại là một lão bụng phệ mập mạp đầy mùi rượu chứ.
Cửu Thiên cảm giác tưởng tượng của mình trong chớp mắt tan biến, quả nhiên thế sự thật vô thường, không để lại bất kỳ ý niệm nào.
Đường đường là Thư Thánh, lại lôi thôi như thế.
Cửu Thiên cảm giác, nếu nói ra chuyện này, chỉ sợ không biết có bao nhiêu người trong thiên hạ sẽ cực kỳ buồn bực, từ nay về sau sẽ không tin vào truyền thuyết nữa.
Hít sâu, Cửu Thiên mạnh mẽ đè ép cảm giác kinh ngạc của mình xuống, vẻ mặt run rẩy nói: "Nói như vậy, con đã luyện công pháp của ông ấy, thật ra đã xem như một nửa đồ đệ của ông ấy từ lâu. Vậy ông ấy nhìn thấy con, sao lại không nói rõ với con chứ"
Ngô Tân cười nói: "Bởi vì hắn còn chưa có ý định thu nhận con. Đệ tử duy nhất của hắn trước đây, đã chết rất thảm, cực kỳ thảm. Trong lòng của hắn còn sợ hãi, đến nay vẫn không dám thu nhận đồ đệ, sợ giẫm lên vết xe đổ. Nhưng thật sự con không cảm thấy hắn rất quan tâm đến con sao?"
Cửu Thiên nhớ lại tất cả những lần gặp gỡ với Đông mập, hình như thật sự là ông chủ mập rất quan tâm đến hắn.
Tìm một vài võ tôn truyền võ kỹ cho hắn còn không nói, còn giúp hắn diệt Võ Khuynh Thành, tiêu diệt mấy tên cao thủ do Võ Khuynh Thành dẫn đến. Mẫu chốt quan trọng là, mỗi lần đến chỗ Đông mập uống rượu, người ta cũng không lấy tiền.
Đây là quan hệ bình thường sao? Có lẽ Đông mập đã xem hắn là đệ tử từ lâu rồi, chỉ là trong lòng còn do dự mà thôi!
Tất cả đã đều rõ ràng, Cửu Thiên khẽ cười nói: "Nếu như thế, vậy sư phụ, xem ra con thật sự phải đi bái sư rồi"
Ngô Tân nói: "Ừm, tốt nhất là con chủ động đi, tên đó rất để ý mặt mũi. Con cho hắn mặt mũi, nói tốt vài câu. Nếu hắn không muốn, vậy thì con đưa Vô Phong trọng kiếm cho hắn, cho hắn nhìn kỹ, nói với hắn, đây là đồ của Võ Hoàng. Ai, ta còn không thể nhìn ra, thì ra lai lịch của Vô Phong trọng kiếm lại lớn như như vậy, thanh kiếm này, thật đúng là trước đó nhặt kiếm đúng rồi!"
Thầy trò hai người cười cười đứng lên.
Lúc này, phía dưới có tiếng chân vang lên.
Người còn chưa tới, tiếng là đã đến trước.
"Người anh em Cửu Thiên, tôi tới thăm cậu đây."
Cửu Thiên gật đầu nói: "Sư phụ yên tâm, con sẽ không khách khí đâu!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất