CHƯƠNG 1364 

Tần Thiên cười nói: "Hoàng huynh, đệ đã sắp xếp một buổi yến tiệc, muốn mời Cửu Thiên đi ăn một bữa cơm mà thôi, không có ý gì khác. 

Tần Cảnh gật đầu nói: "Không có ý khác là tốt rồi. Cửu Thiên, thời gian trước, hai ta có chút sự hiểu lầm, hiện giờ trước tiên ta xin lỗi cậu, hy vọng những sự hiểu lầm kia cứ cho qua đi" 

Cửu Thiên vừa định nói chuyện, Tần Cảnh lại giơ tay ngăn Cửu Thiên lại, nói tiếp: "Hôm nay xem Cửu Thiên huynh đệ đấu với Thiên Vĩnh Phúc, dùng thực lực tuyệt đối mà thắng, tu vi kinh người, tiềm lực cái thế. Nhưng tấm lòng lại như đại dương mênh mông tha cho Thiên Vĩnh Phúc một mạng, thật là khiến cho ta xấu hổ. Nghĩ đến thời gian trước, ta còn làm khó cậu, trong lòng thật sự băn khoăn, cho nên hôm nay đã chuẩn bị riêng một buổi tiệc rượu, mời cậu đến phủ một chuyến, mong rằng Cửu Thiên công tử có thể đồng ý!" 

Cửu Thiên bình tĩnh nhìn thái tử Tần Cảnh, không biết rốt cuộc trong hồ lô của hắn ta đang bán cái gì. Nhưng dù cho thế nào cũng thấy không phải là chuyện tốt. 

Cửu Thiên ôm quyền nói: "Thật xin lỗi, thái tử điện hạ. Vừa rồi nhị hoàng tử điện hạ cũng mời ta đến dự tiệc, nhưng mà ta vừa mới đại chiến xong, khí huyết đã hư hại, cần phải tĩnh dưỡng, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tu vi, thật sự không thể đi được, mong hai vị điện hạ thứ lỗi" 

Có vẻ Tân Cảnh đã dự đoán được từ trước, Cửu Thiên sẽ nói như vậy, khẽ cười nói: "Vậy à, thật ra ta đến thế này có hơi đường đột. Khi nào Cửu Thiên công tử dưỡng thương xong, hy vọng có thể mời được Cửu Thiên công tử đến phủ thái tử một chuyến. Ta sẽ châm trà rót nước để xin lỗi. Đây là một vài lễ vật, xin hãy nhận lấy" 

Nói xong, Tần Cảnh nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt có chút khác thường. 

Tân Thiên bật cười nói: "Anh Cửu Thiên, nếu đã như vậy rồi, ta đây cũng sẽ không cưỡng cầu, lần sau lại đến quấy rầy!" 

Cửu Thiên cất cao giọng: "Hoan nghênh điện hạ đến chơi!" 

Nói xong, Tần Cảnh ra lệnh mấy hộ vệ kim giáp đặt quà xuống, bỏ đi. 

Tần Thiên cũng theo sau đi ra ngoài, hai người về lại trên xe ngựa của mình, liếc nhau. 

Tần Thiên có thể đọc được suy nghĩ của hắn ta thông qua ánh mắt của Tần Cảnh, đôi mắt chứa ý cười đó đang nói cái gì. 

"Tần Thiên à, người tài ta không có được, cậu cũng đừng mong có được. 

Tần Thiên âm thầm cắn răng, lẩm bẩm: "Anh trai thân yêu của ta, ngươi cứ chờ đấy. 

Mọi người nhìn theo hai vị điện hạ rời đi, Hàn Liên đi tới bên cạnh Cửu Thiên nói: "Cửu Thiên sư đệ, đệ đắc tội hai vị hoàng tử như vậy, thật sự ổn chứ?" 

Cửu Thiên thở dìa một tiếng nói: "Tin đệ đi, đây là lựa chọn tốt nhất. Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai, đệ sẽ đến Đan Tháp ở một thời gian, hay là mọi người cùng nhau đến đi!" 

Đám người Linh Bối nhất thời vui vẻ ra mặt. 

Ba ngày sau. 

Châu Đông Hoa, thành Đông Hoa. 

Cửu gia, Ngọc Châu Mục hôm nay đang cùng ông cụ Cửu Cửu Hạo Nhiên vui vẻ đánh cờ phía sau viện. 

Gió mát đưa cành liễu, cá vàng bơi trong hồ. 

Từ sau khi Cửu Thiên đi đến đô thành tham gia tỷ thí, quan hệ giữa Ngọc gia và Cửu gia lại ngày càng tốt hơn. Trong một tuần sẽ có hai ba ngày, Ngọc Châu Mục sẽ tự mình tới Cửu gia tặng vài món tốt, từ đồ ăn đồ dùng hàng ngày, đến võ kỹ dược liệu, không thiếu cái gì, đúng là cực kỳ nhiệt tình. 

Nhưng cho dù Ngọc gia hay Cửu gia hay là bất kỳ gia tộc nào khác của thành Đông Hoa, rõ ràng đều hiểu được, không phải cho thấy thái độ làm người của Ngọc Châu Mục nhiệt tình cỡ nào, tốt tính cỡ nào. 

Mà hiện tại, Cửu gia thật sự có chỗ để Ngọc Châu Mục nịnh bợ. 

Bây giờ ai chẳng biết, gia chủ của Cửu gia là Cửu Thiên, ở đô thành đã có tên tuổi vang đội. 

Nhìn xem quốc bảng mới trong khoảng thời gian này đi. Cửu Thiên một đường thẳng lên trên, đã sắp vượt qua mấy cái tên truyền kỳ, khiến cho tất cả người của châu Đông Hoa đều cảm thấy tự hào. 

Kiếm khách Đông Hoa, Cửu Thiên, xuất thân là từ châu Đông Hoa của bọn họ đó! 

Võ giả này đi ra từ châu Đông Hoa, thế mà còn nổi tiếng khắp thiên hạ! 

"Lão thái gia, lão thái gia. Ngài mau nhìn xem, kỳ mới nhất của quốc bảng!" 

Một người chạy vọt đi vào. Trên người còn mang theo màu lửa đỏ, bước đi vững vàng, hơi thở đều đều, vừa nhìn thấy chính là đệ tử của Cửu gia luyện liệt hoả kim thân. Cho đến bây giờ, liệt hỏa kim thân, thế mà đã không còn là võ kỹ trấn tộc của Cửu gia nữa, mà là võ kỹ bình thường tất cả đệ tử của Cửu gia đều có thể tùy ý học. 

Cầm trong tay một cuốn sổ, đệ tử Cửu gia chạy tới trước mặt Cửu Hạo Nhiên. 

Cửu Hạo Nhiên nhận lấy cuốn tập, cười nói: "Nhìn bộ dáng vui vẻ của ngươi, có phải tên của Cửu Thiên lại thăng hạng rồi à?" 

Bên cạnh,Ngọc Châu Mục cười ha ha nói: "Cứ tiếp tục tăng như vậy, Cửu Thiên sẽ thăng lên hạng nhất. Nếu hắn có thể giành được hạng nhất ở trong triều, vậy thì đã hoàn toàn danh chấn Võ Đỉnh. Đến lúc đó, Cửu lão thái gia có thể dọn đến đô thành, nở mặt nở mày rồi." 

Cửu Hạo Nhiên xua tay nói: "Loại chuyện tốt này, cũng không dám nghĩ đâu. Để cho ta xem xem nào, Cửu Thiên đứng hạng mấy!" 

Mở cuốn sổ ra, đập vào mắt đầu tiên chính là tên của Cửu Thiên. 

Ngạo nghễ đứng ở đầu bảng, hai chữ Cửu Thiên to lớn, khiến cho Cửu Hạo Nhiên ngốc luôn không nói ra lời. 

Đây... đây... 

eyJpdiI6IlNDR0FxeDhiXC9QSXI4M1g5NVFtOG1BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InNpVEdyT0VHWnJ3dWhUdnJ6NFBUdmpJbVlPUjRuZXY0dm5hR0VUWGxFbHpmS1wvRmZOWjRMenBLR2hrejU3NGI5RVVEdXA2Z0NybTFDUlJwR0lWSkJpSHlvYzJDRDVpcWp5eVBmWVo5Wmk1cGlVU2E5R3N4UTV6OHFNRWc3cjRLaDVXU24ySUxOaHR2TjF6cG9wRzZ3MnFKbmhad3NZdVZjdzhcL2U3bEUxWFJpREFES3lmSlRDM1VKdlU1Q0ZPN01id2w3K0RjWnQrazBTendjYXBnZWtLZ21IWFR1ZThCZkV1d2lKTlVrUE8yRWV1YVB0N1g5T0srWEtyQ2NHOUVncDhUK0s2d21YYWRxa0VRUDdOVEN6ZlwvMlBQU1BuMXViQ040bFV1RU85N3lqTHlhTVYrMDI1eTkwZ3lncmJXc1NxeDd1dktuRThjWlwvb2RUSjRzaFV2d2pvR2VIUDFjekpQeWNWWDlIblczbFA5TWs4cG1YMHFaSzJyNFwvQ1R4UldzdTRWUHJCYUQ0RlljYys1dnRaYzZmWVhUMjJ2TGdMWHFLNE01dkYraTJDelh1K0dtM1E3RHdzMHA0ZHAwb0krc0gxWHlyMGhqMmRFT0k0QkVEYXNvUTQ2cStEdmtxV0xhMERQeW9DS1E5SzRzNGFcL21QSVZJckZoSTcyUEhGXC9hdjBaTW9tM1hkOTViS3JMcHIwZm1ZVXg2WFwvXC9sRDJXdGx0QjdFWmUrSzVsSmtoaFwvQnpHQVRGdEhHSzdcL0JncG5mR3hoMHFOSWtTNE1qNHlvMDF6U0ZEdWN5cGxIc05OZVFIZTVcL0J2VVdVcUVUTjBNMTRiaXFWc1wvQWdUaWFiUmdCbGpBdmZ1ZjdiVmUrc2hUTmFMZjZDZUl0ZGhiSkZHQVRscENKXC90a3FvQzg1dkY2M1ZhNlVXRElvMFdrdUs4b1NFWXdcL1dxU0RJeElEZGNYWm1mZ3NcLzhYNXAyakxMcFlleDhmOG44VG11WjJWTzBpOVJNS0JqSVh2b3hjajMxZHhFTFA3MFRQZktoMjYxRmFESlwvK1ZndUc5TzcyamZtTlFSOUZPK21aRDlNYz0iLCJtYWMiOiIxYzk5ZDZiZjU1MzgwZDI3ODRkODllOTY0NjNkYzI1MDkzMmYzZWZiOGRiZmJhZjljMTdlMzcxZTUyMWQ5YjJkIn0=
eyJpdiI6Im9ieFlHK1wvTE5WeUlwU2NVOTZpUHZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVQZERtbWtheVhjMEg0MmV1blcwS2krUWF4bHFZOVF6byt6REtSa3k5c2FDZTNDdjNcL2RVMm9KU0l6bnJwb2VHVm4zamkzYmRDMGp6OCtaZWFSODlQQT09IiwibWFjIjoiOGVlZjU0YmM4YWRhMTRhNTUzN2M1ZWY1MzlkNDdkZDgzZjUzNDY5MzE3MzJiNmQzMzRkODA3YjFmOGU5ZGVkMiJ9

Vừa nói, Ngọc Châu Mục ghé lại đây, nhìn thoáng qua.

Ads
';
Advertisement
x