CHƯƠNG 1372 

Kinh mạch, xương cốt, đan điền trong cơ thể đều giống như người chết. Khí huyết không thông, sinh cơ không còn. Cửu Thiên vẫn là lần đầu biết tình trạng cơ thể của sư phụ mình tồi tệ như vậy. 

Ngô Tân lại mỉm cười nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, xem thử thần hồn của con củng cố chưa?” 

“Thần hồn củng cố ư?" 

Cửu Thiên sững sờ nói. 

Vội vàng kiểm tra một phen, thần hồn trong cơ thể của hắn hoàn toàn không có ý hóa thành thức hải, một người tí hon có dáng vẻ giống hắn dừng ở trong cơ thể của hắn. Chỉ cần Cửu Thiên khống chế, hắn có thể tới các nơi trong cơ thể. 

“Chuyện này là sao, con rõ ràng không có cướp được bao nhiêu dược lực, tại sao thần hồn của con vẫn hoàn toàn được củng cố rồi!” 

Cửu Thiên kinh ngạc hỏi. 

Ngô Tân khẽ cười nói: “Bởi vì ta cũng cho con ăn viên Thiên Nhân Đan còn lại!” 

Cửu Thiên lập tức nghĩ tới một luồng ánh sáng trắng đó, sợ rằng là sư phụ dùng lực lượng càn khôn, trực tiếp truyền dược lực vào trong thức hải của hắn. 

Cửu Thiên lớn giọng nói: “Chuyện này sao có thể? Sư phụ, người không phải nói, viên đan dược này giúp người kéo dài tuổi thọ hay sao? Người cho con ăn rồi, người phải làm sao?” 

Ngô Tân nhấc tay lên, nói: “Đừng kích động, Cửu Thiên, con nghe ta nói. Vi sư vốn là không còn bao nhiêu thời gian, cũng không nghĩ mình có một ngày còn có thể thu thập được cỏ Tục Mệnh và hoa Nghịch Sinh, luyện một lô Thiên Nhân Đan. Đây vốn là thứ nằm ngoài số mệnh của ta, không có được cũng là bình thường. Con không cần tiếc nuối cho ta” 

Cửu Thiên nghiến chặt hàm răng nói: “Võ Hoàng đáng chết, đáng chết!” 

Ngô Tân khẽ cười nói: “Cửu Thiên, đừng hận kẻ địch của mình. Thù hận sẽ chỉ khiến con mất đi bình tĩnh và khả năng phán đoán. Thần hồn Võ Hoàng trong cơ thể của con hiện nay bị con một kiếm tiêu diệt, hóa thành những vì sao. Tuy chưa chết nhưng cũng rất khó khôi phục. Điều con cần làm bây giờ là mau chóng tìm được thứ có khí hỗn độn, bổ sung vào trong thần hồn của con. Đồng thời, bắt đầu từ hôm nay, con có thể thử dẫn thần hồn vào trong đan điền, dùng lực lượng thế giới của Võ Hoàng ôn dưỡng, tới lúc đó hắn cho dù đông sơn tái khởi, muốn diệt con, cũng không phải chuyện đơn giản” 

Cửu Thiên gật đầu, lập tức dẫn động thần hồn của mình đi vào trong đan điền. 

Ngay lập tức, Cửu Thiên cảm nhận được lực lượng thế giới vốn bình lặng bắt đầu nhanh chóng lưu chuyển. 

Làm xong những cái này, Cửu Thiên lại tiếp tục hỏi: “Sư phụ, người còn có thể kiên trì bao lâu, nói cho con biết” 

Cửu Thiên trầm mặc một lúc, sau đó bỗng cười nói: “Hỏi cái này làm gì. Đi thôi, chúng ta ra ngoài thôi” 

Cửu Thiên lập tức thu lại đỉnh Văn Hóa, đỡ Ngô Tân ra khỏi tầng chín mươi tám của Đan Tháp. 

Vừa bước ra khỏi cánh cửa chín màu, cơ thể của Ngô Tân bèn lảo đảo một trận, suýt nữa ngã ra đất. 

Cửu Thiên trực tiếp cổng Ngô Tân lên, Ngô Tân suy yếu nói: “Đưa ta tới quán của Đông mập” 

Cửu Thiên lập tức thi triển thân pháp, điên cuồng lao ra phía ngoài. 

Nơi đi qua, vô số luyện khí sĩ đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Cửu Thiên. 

Lao ra khỏi Đan Tháp, Cửu Thiên nhanh chóng phát huy tốc độ của mình tới mức tối đa, hóa thành một đạo lưu quang lao về phía quán rượu của Đông mập. 

Sau nửa canh giờ, Cửu Thiên như gió lao tới cửa lớn của Đông mập. 

Bên trong, chỉ có một mình Phong Tuấn Kiệt đang uống rượu. 

Đông mập nhìn thấy Cửu Thiên cũng Ngô Tân xông tới, lập tức sững sờ nói: “Hai người bị ai vây đánh à?” 

Ngô Tân vỗ vai của Cửu Thiên, ý bảo Cửu Thiên thả ông ta xuống. 

Đông mập vừa thấy sắc mặt của Ngô Tân, lập tức lấy ra một ấm rượu, dốc cho Ngô Tân. 

Cửu Thiên vẫn là lần đầu nhìn thấy ấm rượu ở trong quán của Đông mập. 

Một ấm rượu vào bụng, sắc mặt của Ngô Tân tốt hơn một chút. 

Tay Đông mập kéo cổ tay của Ngô Tân, ấn nhẹ một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Lão Ngô, ông bị điên rồi à? Ông là chế ông chết chưa đủ nhanh có phải không?” 

Ngô Tân khẽ cười nói: “Chuyện sống chết sớm đã nhìn thoáng rồi. Đông mập, hôm nay tôi tới là xin ông một chuyện. 

Đông mập lớn giọng quát: “Lão Ngô, đừng tưởng ông sắp chết thì có thể uy hiếp tôi, bắt tôi nhận đồ đệ của ông. Tôi nói cho ông biết, lời trăn trối của ông là cứt chó, tôi sẽ không nghe. Ông cũng không thể chết vào lúc này. 

Nói xong, Đông mập vỗ một chưởng vào ngực của Ngô Tân. 

Một luồng khí tức huyền ảo xuất hiện ở trong tay Đông mập, Cửu Thiên lập tức phát hiện mình không biết từ khi nào lùi lại ba bước. Hắn nhìn sang bàn tay của Đông mập, đập vào mắt là một chữ phong cực lớn. 

Khí tức trên người Ngô Tân từ từ biến mất, Đông mập thở dốc thu tay của mình lại. 

eyJpdiI6InBZaDMrYUJpYTR3dXZMS3ZNU3lQZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiM1g3ZERHNjYrQ1diSEorRzljcU5RSzZpQnZhdXJFXC9XRlRGXC93ZHNVNXVFb1VVZGU1YlZjK0tWXC9sZU9pcGsyQUtrS1lIc0MrNm84cnJnb09reFJmTktcLzhjdTJqc2w2ZG43TEc3QzA4c2tQWlVFdG9uS3ZuaWxkaGlqS0R5cERZSWFrQndwSXJCakVRaFFRV0g2VjJ1OUZ1Y3pieXFEZTkwMUJMUlAzbGRFQUd1ZGNYVkhYdWNqek5Xc29rNEpaNTFJK0NMRWI2Q0ZsMk5PSWZiaTdOZVZpblBOZTdVS2lOdGwrZCtQMW1uaWs9IiwibWFjIjoiZmFiOTFiZmFiOTIwM2M3ZjBjODkwNGI4NTkxMTM2YjYyNjI3NGZkODM4OGYyNDQ2YmVhOTVlMzYyODA4NDMxYyJ9
eyJpdiI6IldZQWhDTXVrc2o4eFpGUllGa2hwd0E9PSIsInZhbHVlIjoiTTJlalpiR3NOb1BXZk9UR2tDWkswbnNVUEtBbnozRVlCVGhURjBjZTkwc08xTExcL1JuMkhFYW9Ybk5cL2tFbUhSd3hINFdaU1VuQWtDQ3NUazhJS2dUandKbnRjbnN4SXNKQWRaNjQyRVVEQkhiSjdtWndiMTVmMUFGY2pKYnR1bmdEbVFoNTlWTmJkMGxrM0FNUXJDUHlOeG9BOHc4OHFOREpTTHhCMjR2cmZvejN5bVpFYXZGeG5FNTJ2TFwvZHI0cHdqWjM0U2hNdjZOTkY5aGNYVk9NVk8wNk1sVlV0c0FRSEhBZHdPNWlPaThCcHYzWk1MTnFmdFc0dXYzVjN5NXNYNXJoYTV2aDg3U2xRYzhwelJBUkE9PSIsIm1hYyI6ImI4YzEzNjc4ZThjN2I1YTJkZGFhNGYyNWExODNmNjUwNTAxM2ZjMmE4YjY3Yjg0MjIyYWJmYzMyYTFjZWQ2N2EifQ==

Đông mập khẽ nói: “Ông ta rất không ổn. Nhưng ít nhất bây giờ không chết được. Cửu Thiên, nói hết mọi chuyện vừa xảy ra cho tôi nghe!”

Ads
';
Advertisement
x