CHƯƠNG 1512
Lưu quang rực rỡ, ánh sáng ngũ hành ngưng tụ thành chùm, giống như khói lơ lửng ở trên không, thấp thoáng dáng vẻ hình thành người.
Tầng ba của tháp cao, Quang Màn Thiên Hoa thật ra không khác biệt mấy với Thủy Màn Thiên Hoa.
Cũng sử dụng lực lượng ngũ hành khiến hình ảnh chói mắt hơn, chân thực hơn mà thôi.
Cửu Thiên đi tới trong ánh sáng, lập tức trong những ánh sáng như sương khói đó bắt đầu thay đổi đủ các loại cảnh tượng.
Mười mấy loại cảnh tượng bao gồm ăn cơm, hỏi han, luyện đan, đấu văn... xuất hiện cùng lúc. Người bình thường có thể nhìn tới hoa mắt, nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, những cái này căn bản không tính là gì.
Tuy trên người hắn không có mọc mấy chục con mắt để nhìn cùng lúc nhưng chỉ cần là chuyện anh dùng trái tim để ghi nhớ thì sẽ rất khó quên.
Lễ nghi khó hơn so với khắc chữ ở tầng hai, mấu chốt nằm ở việc hợp nhất tay mắt nhân pháp, hơn nữa ngữ điệu khi nói chuyện cũng rất quan trọng.
Nhìn trong bức màn ánh sáng những luyện khí sĩ đó, cho dù là khi hành lễ với tiền bối quyền cao chức trọng cũng thể hiện rất nho nhã.
Cửu Thiên yên lặng nhìn những nghi thức này, dùng trái tim ghi nhớ.
Hắn không hy vọng sau này vì những chuyện nhỏ này, làm hỏng chuyện lớn của hắn.
Xung quanh còn có một số luyện khí sĩ khác, họ đang yên lặng luyện tập. Trong miệng còn lẩm bẩm từ ngữ.
Đằng sau bức màn ánh sáng, có một cánh cửa lớn thanh đồng, lưu chuyển ánh sáng.
Không ít luyện khí sĩ không ngừng hành lễ với cánh cửa lớn này, giống như định dựa vào tư thế nho nhã của mình, mở cánh cửa này ra.
Sau thời gian một nén hương, trên mặt Cửu Thiên nở nụ cười.
“Chẳng qua chỉ vậy mà thôi!”
Từ từ bước lên, Cửu Thiên xuyên qua những bức màn ánh sáng này, đi thẳng về phía cánh cửa thanh đồng.
Các luyện khí sĩ khác nhìn thấy Cửu Thiên đi tới, trên mặt đều nở nụ cười, có điều bọn họ vẫn nho nhã tránh đường, không có ngăn cản Cửu Thiên.
Từ một điểm này mà nói, bọn họ học lễ nghi ở tầng ba rất không tệ.
Đi tới trước cửa lớn thanh đồng, tay phải của Cửu Thiên đặt ở trước ngực, hơi cúi người nói: “Mở!”
Tư thế nho nhã, ngữ điệu bình ổn mà có lực, nụ cười nhạt trên mặt trông vừa tự tin vừa mê người.
Những luyện khí sĩ khác đều sửng sốt nhìn Cửu Thiên. Bọn họ dường như có chút không thể tin, Cửu Thiên là người vừa đi lên không lâu.
Đột nhiên, cửa lớn thanh đồng bỗng mở ra.
Cửu Thiên gật đầu, trận pháp của Hỏa gia quả nhiên có chút kỳ diệu.
Cách mở là dùng lễ nghi làm trận pháp, loại chuyện này, e rằng ở nước Võ Đỉnh là tuyệt đối không nhìn thấy.
Cất bước đi vào cửa lớn thanh đồng, một đám người đằng sau xì xầm bàn luận: “Người này là vị tiền bối nào đó của gia tộc nhỉ?”
“Ừ, chắc chắn vậy. Làm gì có ai vừa lên thì có thể học được chứ. Chắc chắn là tiền bối của gia tộc lên tầng bảy tham ngộ”
“Tôi cảm thấy cũng đúng. Chỉ là tại sao cậu ta không mặc áo bào của Hỏa gia?”
“Cường giả không câu nệ tiểu tiết”
Những tiếng bàn luận, Cửu Thiên nghe thấy hết, hắn chỉ cười không nói gì.
Trong cửa lớn thanh đồng, dĩ nhiên là cầu thang xoắn ốc đi lên tầng bốn.
Cửu Thiên bước nhanh đi lên, cửa lớn thanh đồng từ từ đóng chặt.
Đợi khi bóng dáng của Cửu Thiên biến mất, đám luyện khí sĩ này vội vàng học theo dáng vẻ của Cửu Thiên, cúi người hành lễ với cửa lớn thanh đồng.
Động tác ngữ điệu đều không khác mấy nhưng không thể mở cửa.
Bọn họ mặt mày đầy nghi hoặc, tại sao động tác giống nhau lại không thể mở cửa.
Cửu Thiên đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ, mấu chốt của lễ nghi này không phải ở tư thế, ngữ điệu.
Mà là sự tự tin toát ra trên người, có thể ảnh hưởng lực lượng thiên địa ở xung quanh không.
Tư thái, ngữ điệu đều là chết. Dùng làm sao ra được lại là sống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất