CHƯƠNG 1536 

Cửu Thiên từ đại điện nghị sự đi về phía nội khu của Hỏa gia, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. 

Tâm cảnh thông suốt, vạn vật sáng tỏ, giống như không ràng buộc với thiên địa. 

Loại sung sướng này sinh ra từ tâm, khó thể diễn tả. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được mỗi một tấc kinh mạch xương cốt của mình đều phát ra sự sung sướng. 

Quả nhiên người đời đều muốn nhập đạo, không phải không có đạo lý. 

Không chỉ là vì sau khi nhập đạo lực lượng tăng vọt, điều quan trọng hơn e rằng là trái tim sáng tỏ về thiên địa này. 

Lúc này Cửu Thiên lại nhớ tới lời mà Bạch Cảnh tiền bối từng nói với hắn, ngay lập tức hiểu ra. 

Quả nhiên, ngộ đạo là quét bụi trái tim, vạn vật đều là thiên đạo, quét sạch ý nghĩ linh tinh, bình tâm tịnh khí, một đan tâm có thể nối thẳng tới vùng đất sáng tỏ. 

Cửu Thiên cũng tùy ý phất tay, không cần dùng bất cứ lực lượng nào, chỉ cần tay ở trong thiên địa tùy ý chuyển động, mọi thứ xung quanh đều sẽ theo tâm niệm của hắn mà sinh ra thay đổi. 

Ở trong mắt của Cửu Thiên, thiên địa lúc này đã không phải lực lượng ngũ hành thiên địa đơn thuần. 

Mà là những quy tắc chống đỡ lực lượng thiên địa, ngưng thành vạn vật. 

Những quy tắc này giống như một vùng biển, cấu thành mọi thứ trên thế giới. Nó là lực lượng ẩn ở đằng sau lực lượng thiên địa, là cái mấu chốt để thế giới này duy trì và phát triển, dựa theo cách nói của người đời, nó gọi là thiên đạo! 

Người không nhìn thấy nó, mãi mãi không thể hiểu sự hùng vĩ và hoàng tráng của thiên đạo, cũng sẽ không hiểu, tùy tiện một người, tùy tiện một động tác thì có thể thay đổi 

bao nhiêu quy tắc. 

Cái mà Cửu Thiên sau này phải làm là bước đi tìm kiếm nó, nắm giữ nó. 

Tuy đây dường như là một chuyện không thể lắm, con người làm sao có thể nắm giữ đại dương? 

Nhưng nếu có người từng làm được, Cửu Thiên cảm thấy mình cũng sẽ không có vấn đề gì. 

Cửu Thiên quay lại nội khu của Hỏa gia. Từ xa, Cửu Thiên đã nhìn thấy Bạch Cảnh và Linh Bối đang vui vẻ nói chuyện. 

Bạch Cảnh dường như nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, bỗng quay đầu. 

Khi ông ta nhìn thấy mặt của Cửu Thiên, trong mắt mang theo sự khó tin. 

“Cửu Thiên, là cậu sao?” 

Bạch Cảnh chỉ vào Cửu Thiên sửng sốt nói. 

Cửu Thiên hiểu lời này của Bạch Cảnh có ý gì, cười nói: “Không sai, tôi đã đột phá rồi” 

Bạch Cảnh đứng bật dậy, đi tới trước mặt của Cửu Thiên, dùng ánh mắt rất sững sờ đánh giá kỹ Cửu Thiên từ trên xuống dưới. 

Một lúc sau, Bạch Cảnh nói: “Cửu Thiên, xem ra công việc quét sân của cậu phải kết thúc rồi.” 

Cửu Thiên cười nói: “Vậy mong Bạch Cảnh tiền bối sắp xếp việc mới cho tôi.” 

Bạch Cảnh lắc đầu nói: “Chỗ này của tôi không có việc mới gì có thể giúp cậu nữa. Cửu Thiên, sao cậu làm được? Tôi vốn không tin trên đời có người có thể ngộ cái là thông. Nhưng hôm nay cậu khiến tôi biết cái gì gọi là thiên tài thật sự” 

Cửu Thiên khẽ cười nói: “Thiên tài ư? Nếu ngài biết tôi của lúc nhỏ, ngài chắc chắn sẽ không nói như vậy” 

Bạch Cảnh nói: “Cậu trở về đi. Hôm nay, cậu có thể nghỉ ngơi rồi. Sau ngày mai, sẽ có người sắp xếp việc mới cho cậu. 

Cửu Thiên cúi người hành lễ, bất luận như nào, Bạch Cảnh tiền bối cũng coi như là người truyền đạo dạy nghề cho hắn. 

Tuy chỉ là người thầy với một câu, nhưng Cửu Thiên vẫn ghi nhớ ân huệ của ông ta. 

Linh Bối đi theo đằng sau Cửu Thiên, hai người rảo bước rời đi. 

Kéo góc áo của Cửu Thiên, Linh Bối nói: “Cửu Thiên, anh bước vào Thiên Canh cảnh rồi sao?" 

Cửu Thiên gật đầu khẽ nói: “Phải. Cuối cùng cũng vào Thiên Canh cảnh!” 

Linh Bối suýt nữa vui tới mức nhảy cẫng lên, lớn giọng nói: “Tốt quá rồi. Bắt đầu từ hôm nay, anh cũng tính là cao thủ trong cao thủ rồi” 

Cửu Thiên cười rạng rỡ, vào lúc này, trên vai của Cửu Thiên, Tiểu Hắc bỗng xuất hiện. 

Tiểu Hắc của lúc này co thành một cục, khí tức tĩnh mịch. 

Linh Bối thấy cảnh này, vội vàng hỏi: “Tiểu Hắc bị sao thế?” 

Cửu Thiên bế Tiểu Hắc, đưa tay kiểm tra, ngay lập tức cảm nhận được lực lượng hỏa diệm đang lưu chuyển trong cơ thể của Tiểu Hắc. 

Ngọn lửa này có hơi giống với dương viêm mà Cửu Thiên luyện thành, thấp thoáng mang theo vài phần ánh sáng của lực lượng thế giới. Cửu Thiên cười nói: “Tiểu Hắc cũng phải bế quan rồi” 

Nói xong, Cửu Thiên để Tiểu Hắc vào trong nhẫn Cửu Tiêu của mình. 

Không để vào trong dây lưng là vì trong dây lưng còn nhốt Hỏa Thịnh, hắn không muốn Tiểu Hắc vì Hỏa Thịnh mà cắt ngang cơ hội đột phá. 

Với lại, đan dược, dược liệu, bảo vật đáng tiền thật sự của hắn, thật ra đều ở trong nhẫn Cửu Tiêu, so với phủ đệ Tiên Khí Sư trong dây lưng, không gian của nhẫn Cửu Tiêu rộng hơn. 

Cửu Thiên cảm thấy như vậy sẽ hỗ trợ cho việc đột phá của Tiểu Hắc. 

Có lẽ đợi sau khi Tiểu Hắc lần nữa tỉnh lại, sẽ cho hắn một bất kỳ không lớn không nhỏ. 

Cửu Thiên và Linh Bối về tới căn phòng nhỏ của mình. 

Linh Bối bỗng ôm lấy cổ của Cửu Thiên. 

“Cửu Thiên, em thật sự cảm thấy mừng cho anh!” 

Linh Bối khẽ nói ở bên tai Cửu Thiên. 

Cửu Thiên cười tươi, bàn tay lại vuốt ve cơ thể của Linh Bối. 

“Muốn biết cường giả Thiên Canh lợi hại cỡ nào không?” 

Cửu Thiên khẽ nói ở bên tai Linh Bối. 

Linh Bối hơi thở như hoa lan, gò má đỏ ửng, khẽ ừ một tiếng. 

eyJpdiI6IlpvZGxaQ3JUc0xLN2kydUJhaXVjN1E9PSIsInZhbHVlIjoiYWlVZjNmS1hSMWZcL1wvOExOWkVQbmZaOVBwSmpMYUNadDdcLzM1aTRobkhyajJpUXFvMEFHZXZkbFNJOW9KYWErQklvN09WVVwvWDFsVFZwMXNVczRJXC9TcmJHaHNka0VrTWNuUzlMVVdaMFNFMlBcL1l3WXg1NkJFbHVYc1hwaVZXTGlxUmtZS2g4WDc3dUJyd25tSmFta1JlYnQwbjl2MDJycmI4S1wvdDBGUnlqQlVVUzJ1ayt2eGF6WE41cnY5SlJ1U3I0NWZoeHRZY3lPSzRmTUxNMVJSNHFGdFhyNzlYelJWSEd3R3V2bW5nTHhEWUM5a2VNZVphSm5rQUlzK1gwWW1ZQzdmMlEwZnhIZW4zM3RBMW9LU2g2REcwaHFab3l6eGJOZFRjbUFDeVBjPSIsIm1hYyI6ImYwOWUxMmY3MDlhNmMwMTllMmMyNzA2NzdmNWNmNGI2ZWM1NDQ1MTM2ZTkxZjI3NWU3MGZiZGFlYmExMjM5NWMifQ==
eyJpdiI6IklJekQydGJSVDJFKytoRElpOGFUTlE9PSIsInZhbHVlIjoiUk9RNVVXSktaOUNBRm1WTEphNFJobjhhOFpwbm5OQmU1c2FsT0gzYUgrSkV1RHRvVzlMdHBEVHpxNFJFVFBvRGJwKzJMckVKamdWNFZaR1dYYlU4ZmwycjA2WFRlR1czNzYwcWhCcHBIWHVNeGFLbWFVOW9xY3NlSDh4ODk5RnQzWmNxV3BIOHFzeDM5UmlsdGpKOVlRPT0iLCJtYWMiOiIyMTVjYWM1NzJhOWVlYjMxOTI2NDgxMmIyYzc3Mjg4OGRhZGZlN2UyOTZlZDcyYmM1NTRlZWI5OWIxOTEyZjFlIn0=

Đám mây trắng từ từ che đi mặt trời, giống như ngay cả ông trời cũng hơi xấu hổ.

Ads
';
Advertisement
x