CHƯƠNG 1553
Đám đông nhộn nhịp, đi tới đi lui, phi hành bay khắp nơi.
Cửu Thiên đi theo đám người Tam trưởng lão vào trong thành Đan Thánh, điều đầu tiên đập vào mắt không phải là dòng người đông đúc, cũng không phải những tòa kiến trúc mọc san sát nhau, mà là từng phủ đệ Hư Không mở rộng cửa.
Bên ngoài phủ đệ, từng tấm biển hiệu được viết bằng phông chữ nổi với nhiều màu sắc khác nhau.
Không thiếu cửa hàng đan dược, tiệm bán thuốc, tửu lầu trà quán.
Thông qua những cánh cửa rộng mở này nhìn vào bên trong, Cửu Thiên có thể nhìn thấy những hình ảnh non xanh bước biếc và từng tòa kiến trúc cổ kính.
Tuy phong cách khác nhau nhưng đều rất cổ điển và tao nhã, không gian bên trong phủ đệ dường như cũng rất rộng lớn, tuyệt đối không nhỏ hơn phủ đệ mà Thập Phương tiên sư để lại cho hắn.
Trên đường không có bao nhiêu người, nhưng trong phủ đệ lại phát ra rất nhiều tiếng người cười nói ồn ào.
Nếu như có thời gian, Cửu Thiên thật sự rất muốn đi tham quan những tòa thành trì này, nhưng thật không may, bọn họ đến đây vì chính sự.
Đi thẳng một đường đến cột sáng ở trung tâm, đám người Cửu Thiên nhìn thấy trên đường chính bắt đầu xuất hiện những dải ánh sáng bay tứ phía, trong đó có một cái ở giữa nối thẳng về phía xa.
"Đứng lên đó đi!"
Tam trưởng lão cất cao giọng nói.
Ba người Hỏa Chí Long, Hỏa Chí Thiên, Hỏa Đan Thư lập tức thu lại khí tức, đứng ở khu vực ánh sáng.
Ngay sau đó, bóng dáng của ba người biến thành một tia sáng, biến mất không còn dấu vết nào.
Cửu Thiên có chút sửng sốt, Tam trưởng lão cười nhạt nói: "Cửu Thiên, đứng lên đó đi!"
Cửu Thiên nửa tin nửa ngờ nhìn Tam trưởng lão rồi đứng dậy bước lên trên.
Một khắc sau, Cửu Thiên lập tức cảm nhận được một lực hút cực lớn trực tiếp kéo hắn về phía trước với tốc độ cực nhanh.
Mọi thứ xung quanh đều biến thành dòng nước chảy đầy màu sắc và vô số cảnh vật lướt qua bên người hắn.
Tốc độ vẫn đang tăng nhanh, Cửu Thiên có thể cảm nhận được vô số thiên địa chi lực đang lao về phía người mình.
Mặc dù nó không gây tổn thương gì đến hắn, nhưng loại cảm giác này quả thực khó có thể diễn tả thành lời.
Thế giới trước mắt chỉ còn lại một chùm ánh sáng ở phía xa.
Tia sáng kia tiếp dẫn thiên địa, Cửu Thiên có chút hoài nghi liệu có phải nó sẽ nối thẳng đến Bát Trọng Thiên của nước Đan Thánh hay không.
Chỉ một lúc sau, Cửu Thiên cảm nhận được chùm sáng dưới đột nhiên ngừng lại.
Khung cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi, lúc này Cửu Thiên mới nhìn thấy bóng dáng của đám người Hỏa Chí Long.
Giương mắt nhìn lại, lúc này hắn chỉ còn cách chùm tia sáng chưa đến một trăm trượng.
Ngưng mắt nhìn về phía xa, trong chùm sáng thình lình có một cánh cổng nhẹ nhàng mở ra.
Thân ảnh của Tam trưởng lão xuất hiện sau lưng bọn họ, bình tĩnh nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào thôi. Người của những gia tộc khác chắc hẳn đang đợi chúng ta ở bên trong!"
Bốn người đi theo Tam trưởng lão tiến về phía chùm sáng. Xa xa, Cửu Thiên đã nhìn thấy trong chùm sáng lóe lên ngàn điểm sáng, như thể có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Loại cảm giác này khiến tóc gáy của Cửu Thiên đều dựng đứng cả lên, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được trong chùm sáng kia dường như có cái gì đó vô cùng đáng sợ.
Khi năm người đi đến trước cổng, cũng không thấy Tam trưởng lão làm gì, năm chùm sáng chiếu vào trên người bọn họ.
Ngay lập tức, bóng dáng của Cửu Thiên và những người khác biến mất tại chỗ, và khi họ xuất hiện trở lại, dưới chân đã có một biển mây.
Một tòa kiến trúc hùng vĩ xuất hiện ở trước mặt, một tòa cung điện Vân Hải cao vút, những con bù nhìn mặc áo giáp đen đứng sừng sững xung quanh, cùng với đủ loại đan tháp mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Toàn bộ do mây trắng chồng chất tạo thành, như mộng như ảo.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhật nguyệt tinh tú đều xuất hiện cùng nhau, như thể chỉ cần vươn tay là có thể hái được.
Cửu Thiên khẽ cười nói: "Phủ đệ Hư Không, chẳng lẽ hoàng cung của nước Đan Thánh chính là một tòa phủ đệ sao?"
Đám người Hỏa Đan Thư đều nở nụ cười, Tam trưởng lão cười nhạt nói: "Phủ đệ? Không phải, hoàng cung nước Đan Thánh chẳng qua chỉ là một đạo vực. Vân Trung Vực!"
Cửu Thiên kinh ngạc nhìn xung quanh, nơi này lại là một đạo vực sao?
Đạo vực dường như vô tận này căn bản không có bất cứ dấu vết của sức mạnh nào.
Thay vì nói đây là đạo vực, Cửu Thiên càng cảm thấy nó là một... thế giới!
Không sai, chính là thế giới!
Cửu Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt lòng bàn tay vào những đám mây trắng.
Nhất thời, Cửu Thiên cảm nhận được thế giới chi lực trong cơ thể mình đang co rúc lại, mây trắng dưới chân cũng có chút ngưng tụ thành một vòng xoáy.
Cửu Thiên thu bàn tay về, hít một hơi thật sâu. Thế giới chi lực của Võ Hoàng lại nảy sinh một chút sợ hãi đối với sức mạnh của nơi này.
Cảm nhận được điều này, Cửu Thiên càng thêm kính trọng đối với Vân Trung Vực này.
Nói không chừng, nơi này cũng là vật do Đan Thánh trong truyền thuyết lưu lại. Cửu Thiên có một sự thôi thúc muốn ngồi xuống và tìm hiểu đạo vực này ngay lập tức.
Nhưng hắn nhịn xuống, bởi vì hắn biết, dựa vào thực lực của mình ở hiện tại, cưỡng ép lĩnh hội đạo vực này cần phải tiêu hao rất nhiều thời gian và tinh lực.
Mà điều hắn cần nhất lúc này lại chính là thời gian.
Đột nhiên, trên bầu trời, một khuôn mặt cực lớn của một người xuất hiện, giọng nói vang lên như sấm: "Con cháu của Hỏa gia, đến nhập thánh điện!"
Vừa dứt lời, sấm sét từ trên trời giáng xuống, lại mở ra một con đường trước mặt đám người Cửu Thiên.
Xung quanh có đám đông chậm rãi xuất hiện, tất cả đều là những luyện khí sĩ đang trôi lơ lửng trên biển mây.
Theo ánh sáng của lôi đình tiến về phía trước, không bao lâu sau, đám người Cửu Thiên đã nhìn thấy được một tòa cung điện chỉ có thể được hình dung bằng hai từ đồ sộ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất