CHƯƠNG 1615
Trong lời nói của Thủy Gia Hành mang theo sự căm hận vô cùng, Cửu Thiên nghe mà càng nhíu mày.
Đám người Kim Nhất Minh đầu tiên là sốc, sau đó ba người cười điên cuồng.
Nụ cười của hắn ta rất mỉa mai, rất chói tai.
Thổ Hoảng chỉ vào Hỏa Chí Thiên lớn tiếng cười nói: “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy con cháu của năm đại gia tộc nhận thua. Hỏa Chí Thiên, cậu khiến tôi mở rộng tầm mắt rồi!”
Kim Nhất Minh cũng cười vui vẻ nói: “Kim gia chúng tôi, cho dù là một nô bộc, cũng biết khí tiết, cũng biết hai chữ mất mặt viết như nào. Nực cười cho nhị thiếu gia của luyện khí sĩ như cậu, vậy mà nhận thua ở trước mặt người trong thiên hạ”
Sự khinh thường trần trụi khiến máu toàn thân Hỏa Chí Thiên lạnh đi, hắn ta bỗng nhiên nhớ ra. Hình như mỗi lần trong cuộc chiến năm năm của năm đại gia tộc, thật sự chưa từng có ai nhận thua, ngược lại từng nghe nói mấy lần có người chết trong lúc tỉ thí.
Thì ra bọn họ không phải không biết nhận thua, mà là thà chết cũng không chịu nhận thua.
Bởi vì bọn họ đại diện cho vinh quang của gia tộc, là khí tiết của gia tộc.
Lý do năm đại gia tộc là năm đại gia tộc, là vì cái bọn họ thể hiện cho người của nước Đan Thánh là một loại tinh thần mãi mãi không chịu nhận thua.
Loại tinh thần này, loại khí tiết này khiến các luyện khí sĩ của nước Đan Thánh sinh lòng khâm phục, như vậy mới thật lòng ủng hộ bọn họ nhiều năm như vậy.
Mà hôm nay, tất cả đều bị Hỏa Chí Thiên phá tan.
Sự nhu nhược của hắn ta không chỉ khiến Hỏa gia triệt để mất mặt, còn khiến các gia tộc khác đều cảm thấy mất mặt.
Mộc Tử Tề lạnh lùng nhìn Hỏa Chí Thiên, đanh giọng nói: “Sau khi trở về, cút khỏi nước Đan Thánh đi.”
Ba người thu lại nguyên khí, cự nhân đá khổng lồ biến mất.
Hỏa Chí Thiên mất hồn mất vía mang theo Hỏa Chí Long đã hôn mê từ từ bay đi xa.
Nhìn bóng lưng của Hỏa Chí Thiên, Kim Nhất Minh khẽ nói: “Đồ nhát cáy. Loại người này cũng xứng tham gia tỉ thí với chúng ta à, thật sự làm tôi cảm thấy sỉ nhục!”
Mộc Tử Tề nói: “Cậu ta xong đời rồi. Bất luận cậu ta có phải nhị công tử của Hỏa gia hay không, cái chờ đợi cậu ta chỉ có con đường lưu đày. Cậu ta không ở lại được Hỏa gia nữa, đoán chắc cậu ta cũng không ở lại được nước Đan Thánh nữa”
Thổ Hoảng hừ một tiếng, nói: “Nếu tôi là gia chủ của Hỏa gia, trực tiếp phế công pháp của cậu ta, nhốt cậu ta vào địa lao, để cậu ta tự sinh tự diệt. Tránh ra ngoài làm Hỏa gia mất mặt!”
Lời nói của ba người, các luyện khí sĩ của cả nước Đan Thánh đều nghe rõ mồn một.
Trên mặt Tam trưởng lão của Hỏa gia đã mất đi toàn bộ huyết sắc, cả người bỗng già đi vài phần.
Xuất hiện loại chuyện này, ông ta cũng khó thoát chỉ trích. Về tới gia tộc, đoán chắc ít nhất phải nhận tội. Nhưng điều ông ta đau lòng là cục diện vốn tốt đẹp của Hỏa gia vì một quyết định sai lầm của Hỏa Chí Long và một lời càng sai lầm hơn của Hỏa Chí Thiên chôn vùi hoàn toàn, thuận tiện kéo theo cả danh tiếng của Hỏa gia.
Hỏa Đan Thư thở dài không thôi, từ từ nhắm mắt lại.
Nhất trọng thiên, trong Hỏa gia.
Ngũ trưởng lão đã đập tan tất cả mọi thứ ở cạnh tay.
“Hỏa Chí Thiên, mất mặt, cả nước Đan Thánh đều nhìn thấy sự mất mặt này rồi!”
Các vị trưởng lão khác cũng có sắc mặt khó coi, nhưng bọn họ đều không nói câu nói, đều nhìn sang đại trưởng lão mắt mang hàn quang.
“Lão ngũ, ông mắng chưa chưa? Sự việc đã xảy ra rồi, cho dù ông có mắng nữa cũng không giải quyết được vấn đề”
Đại trưởng lão khẽ nói.
Một câu nói khiến các trưởng lão ở xung quanh đều sửng sốt, nói: “Đại trưởng lão, như vậy quá ác rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất