CHƯƠNG 1617
“Đây... đây... đây...
Một chữ “đây” Mộc Tử Tề nói nửa ngày cũng không nói ra được lời phía sau.
Hắn ta dùng tay chỉ vào bóng dáng của đám người Cửu Thiên, vẻ mặt vô cùng sững sờ và sốc.
Thổ Hoảng cũng sắp trợn lòi con mắt.
Nguyên nhân không có gì khác, Cửu Thiên, Thủy Gia Hành và Thủy Văn Triệu vậy mà quá giống như chui ra từ trong hư không, điều này thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là chỗ tốt khi đóng kịch đóng trọn vẹn, cái Cửu Thiên muốn là hiệu quả này.
Ba người vừa xuất hiện, lập tức khiến tất cả các luyện khí sĩ trong nước Đan Thánh hoan hô.
Bọn họ đều cho rằng vòng tỉ thí thứ hai kết thúc rồi, không ngờ vào thời khắc cuối cùng, vậy mà lại có thay đổi mới.
Hư không dưới chân từ từ khép lại, Thủy Văn Triệu mặt mày trắng bệch ngồi trên bức tượng. Cửu Thiên và Thủy Gia Hành lại phi thân bay lên.
Cửu Thiên nhịn lâu như vậy không xuất hiện, chỉ đợi lúc này.
Hắn muốn khiến đối phương cảm thấy đại cục đã định, khi tất cả kết thúc, hắn đột nhiên chui ra lao tới, như vậy mới gọi là bất ngờ.
Chỉ đáng tiếc, Mộc Tử Tề và Thổ Hoảng không vui nổi.
Bọn họ trợn mắt nhìn Cửu Thiên và Thủy Gia Hành, sắc mặt u ám vô cùng, cuối cùng hóa thành màu đen xì.
Mộc Tử Tề nghiến răng nói: “Các người vậy mà còn chưa chết!”
Thủy Gia Hành lạnh lùng nói: “Các người chết hết, tôi cũng sẽ không chết. Mộc Tử Tề, anh tính toán rất tốt, chỉ đáng tiếc anh tính sai một người.
Mộc Tử Tề lớn giọng nói: “Không sai, tôi tính sai mức độ khó dây của anh. Bị đánh thành như vậy, anh vậy mà còn có thể tiếp tục chiến đấu. Anh rốt cuộc là luyện khí sĩ hay là võ giả? Tôi nhớ chỉ có võ giả trong truyền thuyết sở hữu Bất Diệt Chi Thể mới có thể như vậy!”
Thủy Gia Hành sững người, ý trong lời này của hắn ta thật ra là muốn nói Cửu Thiên. Nhưng Mộc Tử Tề hình như có chút hiểu lầm.
Thổ Hoảng lại chỉ vào mặt của Cửu Thiên, đanh giọng nói: “Cửu Thiên. Người của Hỏa gia các cậu đi hết rồi. Cậu có phải cũng nên đi theo bọn họ không?”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh đó không?”
Quay đầu, Thủy Gia Hành liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Mỗi người một người?"
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu.
Trên người bốn người lần nữa bốc lên nguyên khí, chia ra hai bên.
Cửu Thiên nhìn Thổ Hoảng ở trước mặt, nhẹ nhàng nhấc tay, pháp châu Hư Vô và long châu bắt đầu xoay quanh trên người hắn, từng chút một, nguyên khí trên người Cửu Thiên cũng nhanh chóng hóa thành dương viêm nóng rực.
Thổ Hoảng cách rất xa cũng cảm nhận được nhiệt lượng trên người Cửu Thiên, kinh ngạc nói: “Thì ra người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hỏa gia là cậu!”
Dương viêm trên người Cửu Thiên nhanh chóng hóa thành một con hỏa long khổng lồ, thân rồng đón gió phình ra, rất nhanh đã dài trăm trượng.
Cửu Thiên cười nói: “Bây giờ anh mới phát giác có hơi muộn rồi!”
Vẻ mặt Thổ Hoảng nghiêm trọng, vung ánh sáng thổ hành, bao trùm cả người hắn ta ở trong.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nguyên khí hắn ta có thể phóng ra, chỉ còn lại một lớp mỏng tang. Khóe miệng của Cửu Thiên nhếch lên nụ cười, quả nhiên nhặt được món hời, đây mới là phương thức chiến đấu đơn giản nhất.
Ở bên này, trong tay Thủy Gia Hành từ từ xuất hiện một cái bình.
Nó trắng muốt, miệng bình có hoa văn thủy long, thân bình tràn ngập dị thú trân quý.
“Bình Đại Hải Vô Lượng!”
Mộc Tử Tề đã nhận ra, đây là pháp khí thành danh của Thủy Gia Hành.
Trên trán Mộc Tử Tề cũng bắt đầu xuất hiện mồ hôi, hắn ta bỗng nhớ ra, thật ra đánh tới bây giờ, Thủy Gia Hành vẫn chưa từng dùng những pháp quyết thành danh đó của mình trong cuộc chiến năm năm lần trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất