CHƯƠNG 1622
Cửu Thiên hơi nhíu mày, nói: “Cái này không phải giống cái em vừa... khoan đã, Linh Bối, ý của em không phải là Hỏa Chí Thiên sắp bị đuổi khỏi nước Đan Thánh chứ?” Linh Bối gật mạnh đầu, Cửu Thiên lập tức trở nên kích động, nói: “Khi nào? Chúng ta có thể kịp không?”
Linh Bối cười nói: “Trọng điểm là ở đây. Chắc chắn là đợi sau khi anh tỉ thí xong, một khi Hỏa Chí Thiên về tới Hỏa gia, anh ta chắc chắn sẽ bị đuổi đi. Anh phải nghĩ cách sau khi đắc thủ cùng lúc theo trở về, sau đó chúng ta..”
Cửu Thiên nói tiếp: “Sau đó chúng ta có thể nhân cơ hội theo hắn lần ra ngoài có phải không?”
Linh Bối nói: “Phải. Ít nhất chúng ta có thể nói là tiễn anh ta, đưa anh ta tới biên giới hư không. Đây là một cơ hội rất tuyệt, chúng ta nhất định không thể bỏ lỡ. Cửu Thiên, anh nhất định phải nghĩ cách đắc thủ”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Anh hiểu rồi. Hơn nữa anh còn nghĩ ra một vài thứ khác.
Linh Bối kinh ngạc nói: “Thứ gì?”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Sau này em sẽ biết”
Linh Bối cười nói: “Xem ra khoảng thời gian này anh cũng có chuẩn bị rồi. Như thế nào, cảm giác nổi tiếng ở nước Đan Thánh như nào? Em là kẻ hào quang của anh nhiều lắm đó. Bây giờ con cháu của Hỏa gia nhìn thấy em đều sẽ gọi em một tiếng chị Linh Bối.
Cửu Thiên nói: “Cảm thấy không khác biệt gì khi ở trong nước Võ Đỉnh. Ba ngày sau là cuộc chiến cuối cùng của anh và Thủy Gia Hành, thắng anh ta thì anh có thể tới cây Thánh Linh Bổ Thiên ngộ đạo, tới lúc đó lén trộm ít dịch cây, chắc không thành vấn đề”
Linh Bối từ từ nói: "Cửu Thiên, anh nhất định có thể làm được. Nhớ trước khi chúng ta chưa tới nước Đan Thánh, chúng ta đều cho rằng đây là chuyện không thể. Nhưng bây giờ chúng ta không phải càng lúc càng gần rồi hay sao?”
Cửu Thiên nói: “Phải, càng lúc càng gần rồi. Linh Bối, em ở trong Hỏa gia, cũng phải cẩn thận hơn. Hỏa gia tuyệt đối không vô tri như em tưởng tượng đâu” Linh Bối nói: “Em hiểu. Vậy anh tiếp tục bận đi. Đừng đi lung tung khắp nơi, chuyên tâm cho tỉ thí ba ngày sau đi.
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, ánh sáng của Ngũ Hành Thiên Hoa từ từ thu lại.
Cửu Thiên phất tay tán đi ngọn lửa xung quanh.
Nhưng lúc này hắn đột nhiên phát hiện xung quanh bỗng không có một ai.
Cửu Thiên hơi giật mình, cầm pháp châu Hư Vô và long châu của mình ở trong tay.
Vào lúc này, một tiếng họ khẽ vang lên.
Cửu Thiên bỗng nhìn thấy một đứa trẻ ngồi cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn.
Đứa trẻ này nhìn trông có hơi quỷ dị, rõ ràng dáng vẻ mới bảy, tám tuổi, trong mắt lại tràn ngập ánh sáng của sự tang thương và sâu thẳm.
Hắn ta chỉ yên lặng ngồi ở đó, lại khiến Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ khí thế bức người ập tới.
Ngẩng đầu lên, đứa bé liếc nhìn Cửu Thiên nói: “Nói chuyện xong chưa? Qua đây nói chuyện với ta đi!
Cửu Thiên nghi hoặc nhìn hắn ta, từ từ đi tới, nhíu mày hỏi: "Cậu là ai?”
Đứa bé cười nói: “Cậu không cần hỏi, ta cũng sẽ không nói. Nói ra, sợ dọa tới cậu. Ngồi!”
Đứa bé khế phất tay, Cửu Thiên lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng không thể kháng cự bao trùm cả người hắn, ấn hắn lên ghế.
Đứa bé lại phất tay, nhẫn Cửu Tiêu trong tay Cửu Thiên tự bay ra, cũng rơi vào trong tay đứa bé.
Cửu Thiên giãy dụa muốn cướp lại chiếc nhẫn, nhưng hắn vừa đưa tay ra thì cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ áp chế chặt cánh tay của hắn, không thể cử động.
Cửu Thiên cắn chặt răng, đanh giọng nói: “Đây là nhẫn của tôi”
Đứa bé nghịch chiếc nhẫn, nói: “Ta cũng không nói không phải là của cậu. Nhẫn Cửu Tiêu, rất nhiều năm không nhìn thấy rồi. Cậu cảm thấy mình xứng đeo chiếc nhẫn này không?”
Cửu Thiên thu hồi tay, thản nhiên đáp: “Xứng. Khắp thiên hạ không có ai xứng hơn tôi.
Đứa bé hơi ngạc nhiên, nói: “Không hề khiêm tốn tí nào. Chỉ đáng tiếc nhẫn Cửu Tiêu ở trong tay cậu, cũng chỉ là công cụ trữ đồ vật mà thôi”
Đứa bé nói xong thì lại ném trả chiếc nhẫn cho Cửu Thiên.
Cửu Thiên lập tức nhận lấy chiếc nhẫn rồi cất đi, nói: “Tiền bối rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?”
Đứa bé cười nói: “Cách gọi tiền bối này hay, khiến ta có vài phần thiện cảm với cậu. Có người nói với cậu, truyền nhân của Cửu Tiêu nhất mạch hiện nay là kẻ bình thường chưa? Nhưng mấy ngày trước, ta lại có được tin tức, kẻ bình thường này không những ở nước Đan Thánh đánh bại con cháu của năm đại gia tộc, còn không hề kém cạnh trong phương diện pháp quyết. Người đó sắp cùng với tên nhóc của Thủy gia tiến hành cuộc chiến cuối cùng rồi.”
Cửu Thiên đáp: “Những điều này sợ rằng tiền bối không thèm nhìn”
Đứa bé gật đầu nói: “Không sai. Với thực lực hiện nay của cậu, căn bản không có tư cách để ta nhìn. Ta ngay cả tên của cậu cũng lười nhớ. Chỉ là chiếc nhẫn của cậu và ta là bạn cũ, ta tới nhìn nó một cái, tưởng nhớ người cũ mà thôi”
Cửu Thiên nghe ra vài phần không đúng, là bạn cũ của chiếc nhẫn, hàm ý không phải là bạn của chủ nhân trước của nhẫn Cửu Tiêu hay sao?
Không thể nào là Ngô Tân sư phụ, nếu là Ngô Tân sư phụ có bạn ở nước Đan Thánh, sao có thể không nói cho hắn!
Vậy thì là trước nữa, chính là những chưởng môn truyền kỳ của Cửu Tiêu Môn.
Đứa bé nhìn ánh sáng lập lòe trong mắt Cửu Thiên thì đoán ra Cửu Thiên đang nghĩ gì, hắn ta cười nói: “Không cần đoán thân phận của ta. Đoán được cũng không có chỗ tốt gì cả. Ta chỉ muốn biết cậu tới nước Đan Thánh rốt cuộc để làm gì? Nếu là tới tìm người, vậy thì tìm ai, đã gặp được chưa? Nếu tới tìm đồ, đó là thứ gì, rất quan trọng sao? Nói
Trong mắt đứa bé lộ ra ánh sáng khác lạ, nói: “Không sai, vậy mà thật sự bị cậu đoán được thân phận của ta rồi. Vậy cậu có định nói thật với ta không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất