CHƯƠNG 1632 

Cửu Thiên cũng cảm nhận được điểm này, vậy nên lập tức khóa chết lưu động máu của mình. 

Cảm nhận được lực lượng vô cùng quỷ dị trong cơ thể, Cửu Thiên đã bắt đầu để thần hồn của mình xử lý tất cả. 

“Lực lượng quy tắc, lực lượng của đạo, quả thật rất mạnh” 

Cửu Thiên thầm nghiến răng, lúc này đại trận của Lão Cửu cũng đã xong. 

Tất cả đầu rồng đều nhìn Thủy Gia Hành, lửa trong miệng điên cuồng tụ lại. 

Đỏ lam tím trắng đen, ngọn lửa ngũ sắc tụ lại. Thủy Gia Hành nhìn mà mí mắt giật giật, ngọn lửa đáng sợ như này, cho dù hắn ta ngưng thành thủy chi thân, cũng sẽ ngay lập tức bị đốt thành tro 

Thủy Gia Hành đanh giọng nhìn Cửu Thiên nói: “Xem ra chúng ta phải đồng quy vu tận rồi!” 

Cửu Thiên lớn giọng nói: “Ai chết còn chưa biết đâu! Dám cược một ván không?” 

Thủy Gia Hành cười to nói: “Có thể đánh một trận với đối thủ như cậu, dù chết không tiếc!” 

Dứt lời, hai người đồng thời quát lên một tiếng. 

Trên bầu trời, tất cả rồng khổng lồ lập tức phun ra cột lửa, đại trận hỏa diễm ở xung quanh nứt vỡ, phá hủy mọi thứ. 

Cơ thể của Cửu Thiên cũng lập tức tỏa ra một vùng huyết vụ, sau đó bị ngọn lửa lập tức nhấn chìm. 

Trong nước Đan Thánh, tất cả các luyện khí sĩ trợn to hai mắt nhìn Ngũ Hành Thiên Hoa trước mắt! “Ai thắng rồi?” 

“Lẽ nào là đồng quy vu tận rồi sao?” 

“Trời ạ, sao lại đánh thê thảm như vậy?” 

Trong Nhất Trọng Thiên, Hỏa gia. 

Linh Bối cũng yên lặng xem cuộc chiến, ở bên cạnh của cô ta dĩ nhiên là mấy vị trưởng lão của Hỏa gia, ngũ trưởng lão cũng có ở đó. 

Nhìn ánh lửa ngập trời, ngũ trưởng lão cũng thay biến sắc, nói: “Xem ra Cửu Thiên lành ít dữ nhiều rồi. 

Linh Bối nghe vậy thấy lời, bình tĩnh đáp: “Cửu Thiên sẽ không có chuyện gì đâu!” 

Ngũ trưởng lão thản nhiên nói: “Cô chắc chắn vậy sao?” 

Linh Bối cười nói: “Chắc chắn là vậy” 

Vân Trung Vực, trước đại điện. 

Trưởng lão của năm đại gia tộc lần nữa xuất chiêu, xua tan biển lửa ngập trời. 

Ngọn lửa đáng sợ này thật sự mạnh mẽ. Luyện khí sĩ tu vi hơi kém, ví dụ như Hỏa Chí Thiên, cho dù không có bị lửa thiêu, nhưng cũng cảm thấy mình hình như bị bỏng lột mất một lớp da. 

Sau đó, đầu rồng trên không biến mất, lửa lui đi. 

Hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ngạo nghễ đứng đó. 

“Cậu vậy mà chưa chết? Lẽ nào cậu là hoang thú?” 

Thủy Gia Hành nhoẻn miệng nói, gương mặt của hắn ta co giật, thật sự khiến người khác nhìn không ra hắn ta rốt cuộc khóc hay đang cười. Trên người hắn ta đều cháy đen 

một mảng, dung mạo tuấn tú, lúc này trở nên vặn vẹo khó coi. 

Một nắm bột rơi từ trên tay trái của Thủy Gia Hành xuống, thấp thoáng còn mang theo ánh bột lóe sáng. Tứ trưởng lão của Thủy gia nhìn thấy cảnh này, tay cũng hơi run rẩy. 

Ông ta biết đó là gì, nó là pháp khí Thủy gia cho Thủy Gia Hành để hộ thân, chụp Càn Khôn. 

Đây là pháp khí của tôn giả hàng thật, vậy mà bị một chiêu của Cửu Thiên nổ thành bột. Như vậy còn không thể chặn hết thương tổn của ngọn lửa. 

“Anh cũng rất lợi hại, pháp khí khá nhiều!” 

Cửu Thiên cười thành tiếng, toàn thân trên dưới của hắn đều có vết máu. Chỉ có điều đó là máu của Thủy Gia Hành. 

Thủy Gia Hành muốn rút máu toàn thân của hắn, nhưng không ngờ phần lớn kinh mạch gân cốt của Cửu Thiên đều ngưng thành từ lực lượng thế giới. Lực lượng của hắn ta ở trong cơ thể của Cửu Thiên hoạt động rất khó khăn, muốn rút máu của Cửu Thiên ra đâu có dễ. Thủy Gia Hành dốc hết sức, cũng chỉ rút được ba mươi phần trăm máu cả người của Cửu Thiên. 

Mà chút máu mất đi này đối với Cửu Thiên mà nói, không phải quá trí mạng. 

Hai người đều thở dốc nhìn đối phương, nhất thời đều không có động tác. 

Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng thế, bình Vô Lượng cũng thế, đều quay lại trong cơ thể của hai người. 

Lúc này hai người đều ở trong trạng thái đèn cạn dầu, thật sự là khô kiệt một phần nguyên khí cuối cùng. 

“Xem ra cậu cũng hết nguyên khí rồi” 

Thủy Gia Hành bỗng cười nói. 

Cửu Thiên nhíu mày nói: “Nói cứ như anh có nguyên khí vậy? Kết quả hòa, anh còn không hài lòng sao?” 

Thủy Gia Hành cười ba tiếng, bỗng hoạt động cơ thể của mình. 

Hắn ta tung mấy quyền về phía không khí, cùng lúc tay còn nắm một viên ngọc, lập tức nhục thân của Thủy Gia Hành phình lên vài phần. 

Thủy Gia Hành khẽ mỉm cười, nói: “Tôi sớm đã biết, sẽ có một ngày tôi sẽ gặp tình huống như này. Cửu Thiên, cậu thua chắc rồi, tôi từng lén luyện võ kỹ!” 

Vừa dứt lời, cả nước Đan Thánh đều kinh ngạc. Tứ trưởng lão của Thủy gia suýt nữa ngạc nhiên tới rớt cằm. 

Nắm chặt nắm đấm, Thủy Gia Hành đi về phía Cửu Thiên, vặn cổ nói: “Xem ra tôi phải đánh tay không một phen với cậu rồi. Cửu Thiên, đừng rầu rĩ, tôi sẽ không đánh vào mặt của cậu!” 

eyJpdiI6IkJUQzNJd2hNUXhpeVZlVjJrSHRKWkE9PSIsInZhbHVlIjoiTFRycUtMUWxPdEh1d1Z6MzJlcEVXWEFCXC9OdzlET2d6dzdPcDlBYVFXeVhsck5rZkpkdUpDQXZneWRqdVwvREQwNEFhXC9BUGRHQ0tSR3h5eGltZnh0ZXpOcGJJWWI5M1F0b3NTcUdHODVmS0xWWUxjNEpnayt0ZWZuVWRCWnRiWU85NjErTFNsWVNUXC9hamoxaHpYXC9yZW85bWZUR01FNWNadFpKaGpqbzdtTnUwNHFuMkxJVUxZbTRzemNcL3FtdmN0R2pwRndCWGpXamhkV2kzdzliaGtMbDkzTFRcL2FjXC80XC9FYjdENCt0QkpJVzFIR0h3Ykl5aW9TOE51ZUhqb0RtNVlwUEdzSTRuQnBQNnVoVktrcWt2elE9PSIsIm1hYyI6IjVlZjY3MjMwNzc4ZTIyZjYwODA5NDRiOGExMjkyMzhkOTRhZTYxMjBiODA5MTFmNjUyY2M2NWRiZmQxYmEyMjgifQ==
eyJpdiI6IkM0Yk5rTmV4ckZcLzVralFrRlM3VnVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilh0MkZIcG01elI3TjdnKzVhWmFXdkFYd2VwNEw4OWlSRkQwZW9LOTVERHlXV3pkZGJRUkFhVjZtZ3kwS21pR0lnNExTZExoRWd0S1B0dFlpNUkwbm45OVRLOWFMU2RmcktYSnNYQk9VY2lzbnN0WDRZaGhVMHo4OUJBRWYrUzNyUFBaakNxTEFkWXRaQmRzVG9QaHN1OVgzWVhoTG02ZDF6ZURaaEhQbmlOSFNlTnhWMG90SkE3cDVUQWJOSmZabVYzRXFQRFltWG5PV3VZelpXcHdQUU9yRVpcL1lxK0ZUeURiR2FEOVYxQU1RPSIsIm1hYyI6ImU4ZjZlY2NkMGU0OTI3MTRhMDRjNDQwMjk3ZWFmY2QyZWFmY2E5OGE3ZmM2MTcyMDg3NzEwNmM3NWM5MzllYjEifQ==

Mắt thấy Thủy Gia Hành càng tới gần, Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi thật sự không ngờ lại biến thành như này!”

Ads
';
Advertisement
x