CHƯƠNG 1653
Từ từ đi về phía trước, trên trán Cửu Thiên đổ mồ hôi lạnh, những thú hoang này thật sự muốn hắn đi về phía cột ánh sáng.
Quay đầu nhìn vô số thú hoang mang vẻ cuồng nhiệt, hưng phấn không ngừng đấm ngực gầm rú, Cửu Thiên nhất thời có loại cảm giác hoang đường.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu lúc này có ai có thể đứng ở trên thác nước nhìn xuống, nhất định sẽ cảm thấy hắn là vua của thú hoang.
Nhiều thú hoang tuyệt thế như này đi theo bên cạnh hắn, Cửu Thiên thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Đá đen dưới chân mang theo ngọn lửa nóng rực, càng đi về phía trước thì Cửu Thiên bèn cảm thấy thiên địa chi lực càng nồng đậm.
Nếu hắn đoán không sai, cột ánh sáng trận pháp nối trời đất ở đằng trước chắc là cánh cửa nối tới Bát Trọng Thiên. Nếu không thật sự rất khó giải thích tại sao những thú hoang mạnh mẽ này lại tập trung ở đây.
Phải biết, thú hoang lợi hại bình thường có quan niệm về địa bàn rất lớn. Ví dụ như Tuyết Thần Thú thì có thể vì đảo nhỏ của mình mà liều mạng với các thú hoang khác.
Thú hoang tương đối yếu mới thích sống bầy đàn, đây là vì sinh tồn.
Thú hoang mạnh mẽ đều có địa bàn tương xứng với thực lực của mình, đây là vì cuộc sống.
Rất hiếm khi có hai thú hoang mạnh mẽ như nhau, lại không phải phối ngẫu mà sống cùng nhau.
Thú hoang lợi hại giống như trước mắt trộn lẫn với nhau, Cửu Thiên càng chưa từng nghe nói.
Nhưng sự việc khác thường ắt sẽ có nguyên nhân, chỗ này nhất định có thứ gì đó thu hút chúng, vậy nên chúng mới tập trung ở đây.
Khoan đã, Bát Trọng Thiên!
Cửu Thiên bỗng nhớ tới lời mà Đan Thánh quốc chủ từng nước với hắn.
Cánh cửa nối tới Bát Trọng Thiên, xung quanh tập trung một lượng lớn thú hoang muốn đi vào Bát Trọng Thiên.
Lẽ nào đám thú hoang này muốn kêu hắn mở con đường của Bát Trọng Thiên sao?
Nghĩ tới đây, gương mặt của Cửu Thiên bèn không nhịn được mà méo mó.
Cửu Long Huyền Cung Tháp cảm nhận được sự không đúng của Cửu Thiên, lên tiếng hỏi: “Chủ nhân vĩ đại, người lại nghĩ ra cái gì sao?”
Cửu Thiên nói: “Ta đại khái biết tại sao những thú hoang này không giết chúng ta rồi”
Cửu Long Huyền Cung Tháp vội vàng hỏi: “Tại sao? Chủ nhân vĩ đại, lẽ nào trên người người thật sự có thứ khắc chế thú hoang sao?”
Cửu Thiên cười nói: “Không phải trên người ta có thứ khắc chế thú hoang. Mà những thú hoang này đợi ta làm việc cho chúng. Đáng chết, thật là thú hoang và thú hoang đều không thể so sánh, trí tuệ của những con này thật sự bỏ xa Tiểu Thạch Đầu mấy con phố. Chúng vậy mà còn biết không thể giết chết con người mở ra cánh cửa.
Cửu Long Huyền Cung Tháp ngay lập tức hiểu Cửu Thiên đang nói cái gì, sửng sốt nói: “Chủ nhân vĩ đại, người là nói, chúng đợi người mở cánh cửa của Bát Trọng Thiên sao?”
Cửu Thiên nói: “Không sai. Trừ điều này ra, cũng không có lý do nào khác rồi. Bây giờ ta đang nghĩ, nếu ta không mở ra được, liệu có bị chúng ăn luôn không?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Chủ nhân vĩ đại, người nên nghĩ thêm, nếu người mở ra liệu có khi nào cũng bị chúng ăn không?”
Cửu Thiên nhe răng cười khổ nói: “Xem ra ta khó thoát kiếp nạn rồi. Bỏ đi, nếu đã tới rồi vẫn xem thử cánh cửa của Bát Trọng Thiên này rốt cuộc như nào trước đã. Cửu Thiên bước nhanh, đi về phía cột ánh sáng.
Nếu Cửu Thiên không phải song tu khí – võ, nếu cơ thể của Cửu Thiên không phải là một nửa cơ thể bất diệt, chỉ dựa vào những uy áp này thì hắn có thể chết ở đây rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất