CHƯƠNG 1657
Bát Trọng Thiên, non xanh nước biếc.
Một cánh cửa bỗng xuất hiện trên không, sau đó một bóng người trực tiếp bị quăng ra từ trong cánh cửa, nhếch nhác đập xuống đất.
Bup!
Mặt đất bị đập thành một cái hố sâu, hoa văn giống như vết nứt mạng nhện lên ra bốn phía.
Cửu Thiên ôm eo của mình từ từ đứng dậy, nhe răng trợn mắt nói: "Ôi cái eo đáng thương của mình, không gian chi đạo vậy mà có thể phong ấn lực lượng, thật sự là vô cùng thần kỳ!”
Ngẩng đầu lên, Cửu Thiên thấy cánh cửa trên không từ từ biến mất, khẽ mỉm cười.
Mặc kệ như thế nào, hắn tóm lại cũng tới Bát Trọng Thiên rồi.
Quay đầu nhìn xung quanh, nơi này hình như không có gì khác so với thế giới bên ngoài.
Trời xanh mây trắng, mặt trời chiếu rọi, chim hót hoa đua nở.
So với Thất Trọng Thiên tràn ngập cảnh tượng đảo lơ lửng trên không và thú hoang, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Cửu Thiên khẽ gọi: “Tiền bối, tiền bối ngài còn ở đây không?"
Quay đầu nhìn xung quanh, Cửu Thiên không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của ai cả.
Lại ném hắn ở Bát Trọng Thiên rồi mặc kệ à?
Trong lòng Cửu Thiên mang theo nghi hoặc, vào lúc này, bỗng trên bầu trời ở đằng xa có âm thanh vang lên.
“Nhóc Cửu Thiên, qua bên này!”
Âm thanh vang vọng trên trời, Cửu Thiên lập tức nghe ra đây là giọng của ông lão Hỏa gia.
Rảo bước, Cửu Thiên đi về phía truyền tới âm thanh, cánh rừng trước mắt bỗng xuất hiện một con đường nhỏ, nối tới nơi sâu trong rừng.
Cửu Thiên cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng về phía trước.
Lúc này Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng chui ra nói: "Chủ nhân vĩ đại, đây là Bát Trọng Thiên của nước Đan Thánh à. Nơi cất giữ ba thánh vật trong truyền thuyết!”
Cửu Thiên cười nói: “Ngươi cũng biết ba thánh vật của nước Đan Thánh à?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp khẽ cười nói: “Để chủ nhân chê cười rồi, thật ra cũng chỉ biết một cây Thánh Linh Bổ Thiên mà thôi. Hai thứ khác, ta cũng không biết là thứ gì. Chủ nhân vĩ đại, người nhất định phải đưa ta đi mở mang!”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười gật đầu, lúc này Cửu Thiên bỗng cảm nhận được trong dây lưng của mình có thứ gì đó đang động.
Đưa tay lần mò, Cửu Thiên lôi Tiểu Thạch Đầu ra.
Nhóc này lúc này lại hoạt bát rồi, Tiểu Thạch Đầu nhảy lên vai của Cửu Thiên, sau đó bắt đầu không ngừng nhảy nhót, rõ ràng kích động lạ thường.
Ba lá cỏ trên đỉnh đầu nó, lúc này bắt đầu phát ra ánh sáng.
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Nhóc này sao thế? Trúng gió à?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Trúng gió chắc không thể. Chủ nhân vĩ đại, nơi này chắc có thứ rất quan trọng với nó, cho nên nó mới như thế.
Cửu Thiên tóm lấy Tiểu Thạch Đầu, nhìn kỹ vài lần, nói: “Không đúng, chắc là nơi này có thứ rất quan trọng đối với tất cả thú hoang mới đúng. Nếu không những thú hoang của Thất Trọng Thiên sao lại tập trung ở trước cửa?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không sai. Vẫn là chủ nhân người nhìn thấu đáo.”
Tiếp tục đi về phía trước, Cửu Thiên nhìn cây cối ở hai bên, vừa đi vừa nói: “Thiên địa chi lực ở đây cũng không phải quá dồi dào, cây cối cũng rất bình thường, thật sự nhìn không ra nơi này là Bát Trọng Thiên thần bí nhất của nước Đan Thánh!”
Đang nói chuyện, bỗng một giọng nói vang lên bên tai.
“Đơn giản chính là đạo lý, bình thường mới là chân lý. Nhóc con, cậu ngay cả cái này cũng không hiểu, quả thật còn rất non!”
Bỗng chốc, cách phía trước không xa, một thôn trang be bé đập vào mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất