CHƯƠNG 1662
Cửu Thiên đã ngồi ba ngày ở trước cửa đồng.
Gió mưa bất động, mí mắt không chớp, cả người giống như hóa đá.
Ba ngày này Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng không ngừng phóng ra lực lượng của mình, muốn chui vào trong cửa đồng. Nhưng cái cửa đồng này lại giống như ngăn cách tất cả lực lượng, căn bản không vào được, làm cho Cửu Long Huyền Cung Tháp tức tối vô cùng.
“Cửa gỗ khốn kiếp đáng chết, còn không mở ra cho ta, cẩn thận ta một mồi lửa đốt cháy mày. Tiểu Thạch Đầu! Tuyết Thần Thú! Ngươi nhìn thấy đồ không, lấy hết ra đây, chỗ ta còn đan dược, cho ngươi hết!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp không ngừng hét lên với cái cửa, nó ngược lại không cảm thấy mệt chút nào.
Lúc này Cửu Thiên bỗng động mí mắt, khẽ nói: “Lão Cửu, ngươi vừa nói cái gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không có gì, chủ nhân vĩ đại, có phải ta làm ồn ảnh hưởng người tham ngộ không? Bây giờ ta im miệng”
Cửu Thiên nói: “Không đúng, ngươi vừa nói cửa gỗ. Tại sao ngươi lại nói cửa sổ?"
Cửu Long Huyền Cung Tháp mang theo sự nghi hoặc nói: “Chủ nhân vĩ đại. Đây vốn là một căn nhà gỗ mà, một căn nhà gỗ của nông dân bình thường”
Cửu Thiên nghe tới đây, cả người bỗng run lên, lập tức đứng dậy.
Tay hắn sờ vào cửa đồng nói: “Không, cái ta nhìn thấy là một từ đường, một từ đường có từng đất, ngói đá, cửa đồng!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng ngây người, nói: “Không thể nào, cái ta nhìn thấy là căn nhà bằng gỗ. Chủ nhân vĩ đại, người chắc chắn người không nhìn nhầm chứ?”
Cửu Thiên đã cười, cười rất vui vẻ.
“Thì ra là vậy. Thì ra thứ mà ta và ngươi nhìn thấy không giống nhau!”
Cửu Long Huyền Cung Tháp hoàn toàn không biết Cửu Thiên đang nói gì.
Lúc này, Cửu Thiên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói: “Lão Cửu, ngươi nhìn bầu trời có màu gì?”
Cửu Long Huyền Cung Tháp nói: “Không có màu sắc, không phải là hư không vô tận sao? Chủ nhân vĩ đại, người có thể nhìn thấy bầu trời sao? Lẽ nào, thị lực của người đã đạt tới mức độ xuyên thấu thiên địa?”
Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Không, cái ta thấy chỉ là hư vô. Ta đại khái hiểu rồi!”
Nói xong, Cửu Thiên lần nữa đưa tay về phía cửa đồng.
Lần này, Cửu Thiên lại từ từ hít thở sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Dưới chân núi, tất cả các trưởng lão bỗng đồng loạt phát ra một tiếng kinh ngạc.
“Hử?”
Hỏa Chân Tâm trưởng lão cười nói: “Xem ra cậu ta ngộ được rồi”
Mặt mày Thủy Diểu trưởng lão khó coi nói: “Mới ba ngày, cậu ta có thể ngộ được cái gì?”
Đang nói, khí tức của Cửu Thiên bỗng biến mất ở trong cảm ứng của bọn họ.
Ngay lập tức, Kim Dịch trưởng lão lớn giọng nói: “Tâm tịnh như nước, cậu ta vậy mà thật sự nhìn hiểu rồi!”
Mộc Vũ Tinh trưởng lão khẽ cười nói: “Kỳ tài thiên hạ. Ở độ tuổi này lại có thể làm được tới mức tâm tịnh như nước, thiên phú trác tuyệt, không kém Thủy Gia Hành rồi.
Lời của Mộc Vũ Tinh như đang vả mặt của Thủy Diểu trưởng lão.
Thủy Diểu trưởng lão không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng của Cửu Thiên.
Mà lúc này, Cửu Thiên lại cảm nhận được mình rơi vào trong một loại cảm giác kỳ diệu.
Tuy hắn nhắm hai mắt nhưng nhìn thấy mọi thứ.
Cả Bát Trọng Thiên đều thay đổi dáng vẻ ở trong tâm cảnh hòa nhã của hắn trong nháy mắt.
Bầu trời biến mất, đại địa hoang vắng, cây cối cũng trở thành điểm ánh sáng di chuyển. Xung quanh lưu động lực lượng khác thường, lúc này Cửu Thiên mới xem hiểu.
Trong Bát Trọng Thiên, đâu có thiên địa chi lực gì chứ. Chỉ có lực lượng quy tắc thuần túy nhất.
Thiên địa chi lực bị tước bỏ, chỉ còn lại đạo vô cùng rõ ràng.
Cửu Thiên cảm thấy mình giống như chìm trong biển đạo, hơi động tâm niệm, nhưng đạo này sẽ lập tức có hiệu quả.
Thì ra cái hắn luôn nhìn thấy đều là cảnh tượng tưởng tượng trong lòng mình.
Trời xanh, mây trắng, cây cỏ, từ đường gì đó đều là ảo giác sinh ra trong tâm niệm của hắn.
Chỉ vì đạo hắn có thể dẫn động không đủ nhiều, không đủ mạnh. Cho nên cây cối trở nên mảnh mai chứ không mướt mát. Vậy nên từ đường trở nên cũ kỹ, chứ không phải điện đường có ánh sáng vạn trượng.
Vậy nên ngọn núi không cao, vậy nên bầu trời bất biến.
Trong lòng Cửu Thiên bỗng có một loại sự hiểu rõ, thì ra thiên địa này cũng không phải là không thay đổi tý nào.
Nó cũng thay đổi theo lòng người, lưu động theo ý niệm.
Cảm nhận được những cái này, Cửu Thiên đã biết cái gì đã chặn ở trước mặt hắn.
Đó là trái tim của hắn, hắn và một bức tường có quy tắc bản nguyên nhất trong thiên địa.
Tâm không tịnh, vậy nên thiên địa sinh ra sự khác thường, màn trướng chặn hắn, thật ra là bản thân hắn.
“Quét đất chính là quét tâm
Cửu Thiên bình tĩnh nói, khựng lại một chút, hắn lại nói tiếp: “Tu đạo là tu bản thân.”
Nói xong, trên cơ thể của hắn bỗng xuất hiện một phiến hỏa diễm cháy hừng hực, bao trùm lấy hắn.
Ngọn lửa từ đỏ chuyển sang xanh lam, rồi từ xanh lam chuyển sang trắng, cuối cùng từ trắng biến thành trong suốt.
tốn ba ngày, ba ngày ngắn ngủi mà thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất