CHƯƠNG 1678
So sánh với lực lượng càn khôn nổ vừa rồi, Thủy Diểu lập tức tin lời của Cửu Thiên, dù sao một tiên khí sư sử dụng được lực lượng càn khôn vốn là chuyện không thể!
Thủy Diểu nghiến răng nói: “Giỏi lắm Hỏa Văn Công, ông đợi chết không chỗ chôn đi!”
Nói xong, đạo vực xung người của Thủy Diểu lần nữa mở rộng, chặn mấy con thú hoang lao tới.
Những thú hoang này, con nào trông cũng mạnh mẽ, cao trăm trượng, khí tức hung hãn, tiếng gầm không dứt.
Đạo vực của Thủy Diểu vậy mà không thể trong nháy mắt giết chết chúng, cơ thể của những thú hoang này giống như cơ thể bất diệt. Con bị Thủy Diểu đánh trúng chỉ để lại một vùng vết thương, nhưng ngay sau đó, thương thế lại có thể khôi phục, Cửu Thiên thật sự cảm thấy mình nhìn thấy đồng loại.
Gur! Gur! Gir!
Thú hoang càng tập trung đông hơn, tất cả đều lao về phía đạo vực của Thủy Diểu.
Bàn tay của Thủy Diểu cũng bắt đầu run rẩy, gân xanh trên trán nổi lên.
“Thủy Vân Giới, Thôn Long!”
Đánh ra một chưởng, đạo vực khuếch tán, thiên địa chỉ còn ánh nước.
Sóng nước đáng sợ giống như cái miệng khổng lồ thôn phệ tất cả, đập vào người thú hoang.
Nơi nó đi qua, các thú hoang kêu thảm thiết. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, một con rồng ngưng tụ ánh sáng chín màu, ngay lập tức bị sóng nước đánh tan, không còn bã.
Nhưng vẫn có thú hoang không coi ra gì, một con Xích Viêm Kim Nghệ Thú vô cùng mạnh mẽ, bất luận cái chặn ở trước mặt nó là bọt sóng hay thú hoang thì đều bị đụng tan.
Mang theo tiếng bước chân chấn động đại địa, lao về phía Thủy Diểu, trên người của nó cũng lập lòe ánh sáng mạnh mẽ. Nếu dựa theo phẩm giai của võ giả loài người để
tính, khí tức của nó đã đạt tới trình độ tương đương với Thiên Cương đỉnh phong.
Độ mạnh mẽ của nhục thân càng không thua kém bất cứ võ tôn nào!
Ầm! Ầm! Ầm!
Đạo vực của Thủy Diểu lập tức bị đè. Bóp yết hầu, Thủy Diểu lớn giọng nói: “Rút! Rút mau!”
Thủy Diểu vừa nói vừa tung ra một đạo sóng nước, ném Cửu Thiên vào trong cánh cửa.
Cùng lúc đó, Thủy Diểu cũng phi thân rút vào trong cánh cửa.
Trời đất chao đảo, Cửu Thiên ngã kiểu chó ăn cứt, rơi xuống đất.
Thủy Diểu xuất hiện đầy nhếch nhác, sau đó bèn vung tay muốn đóng cửa lại.
Gần như trong nháy mắt, cánh cửa biến mất.
Cửu Thiên quay đầu nhìn cảnh này, trong lòng thầm sửng sốt.
Thủy Diểu thở phào một hơi, nói: “Vẫn may”
Vừa dứt lời, bụp một tiếng, một cái vuốt rồng xuất hiện từ trong hư không, sau đó cánh cửa bị xé ra.
“Lam Ưng Hải Long Thú!”
Thủy Diểu nghiến răng nói.
Hai người nhanh chóng lùi lại. Sau đó, cánh cửa đó bắt đầu mở to, từng chút một, một con thú hoang cánh màu xanh lam, giống như rồng, mắt như sấm sét chen vào.
Đám người Hỏa Chân Tâm trưởng lão ở đằng xa đang chơi cờ cũng quay đầu nhìn thấy một màn này, sau đó bốn người đều đứng dậy, kinh hãi tại chỗ.
“Trời ạ!”
“Các thú hoang vậy mà xông tới Bát Trọng Thiên rồi!”
“Làm cái trò quỷ gì thế, chúng làm sao xông lên được!”
Bốn người cùng lúc bay lên, bay về phía cánh cửa mở to.
Cánh cửa càng lúc càng mở to, những con thú hoang nhanh chóng tiến vào trong Bát Trọng Thiên, chúng lập tức nhìn thấy ba thánh vật ở đằng xa.
Ngay lập tức đều phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó bắt đầu lao tới!
Cùng lúc đó, Cửu Thiên từ trong dây lưng lấy ra một viên đan dược, bóp trong tay, khóe miệng khẽ nở nu cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất