CHƯƠNG 1704
Bùm!
Trận pháp vỡ nát, cả người Cửu Thiên lại loé sáng. Thương thế trên người dần khôi phục với tốc độ kinh người.
Lúc này, Ngũ trưởng lão mới nhìn thấy ánh sáng trên người Cửu Thiên, ông ta thất thanh kêu lên: "Thiên địa đại đạo!”
Cửu Thiên chạm lên mũi kiếm của trọng kiếm Vô Phong rồi nghiến răng: “Sát sinh!”
Đúng vậy, Cửu Thiên đang cưỡng chế sử dụng sát chiêu của sinh linh chi đạo.
Tuy hắn chỉ xem Đan Thánh quốc chủ dùng sát chiêu này một lần.
Nhưng Cửu Thiên cũng chẳng còn cách nào khác. Cả pháp quyết lẫn công pháp của hắn đều không thể đả động Ngũ trưởng lão.
Đúng như Ngũ trưởng lão nói, chênh lệch giữa tiên khí sư và tôn giả thật sự quá lớn.
Hiện giờ, thứ duy nhất mà Cửu Thiên có thể dựa vào chính là sinh linh chi đạo.
Ngũ trưởng lão biến sắc, trong phút chốc, ông ta bỗng cảm nhận được một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ trọng kiếm Vô Phong đang chảy vào cơ thể ông ta rồi rút cạn mọi sức lực của lão.
Cửu Thiên cũng chỉ đánh bậy đánh bạ, điểm mấu chốt của sát chiêu này chính là làm sao để hút được năng lượng của người khác. Đan Thánh quốc chủ phải mất nhiều năm mới giác ngộ được, nhưng canh khí của Cửu Thiên lại có tác dụng này.
Nói cách khác, khi dùng chiêu này, Cửu Thiên có ưu thế trời sinh. Sinh linh chi đạo phối hợp với canh khí của hắn liền có thể hút cạn năng lượng của ngũ trưởng lão.
Khó mà tưởng tượng nổi một người có tu vi tiên khí sư như Cửu Thiên lại đang hút năng lượng của một tôn gải như Ngũ trưởng lão, ngay cả Ngũ trưởng lão cũng bắt đầu hoảng hốt.
Nhưng sát chiêu này vẫn có lỗ hổng rất lớn.
Hút năng lượng và thần hồn của người khác là điểm mấu chốt nhưng vẫn còn một điểm nữa cũng rất quan trọng, đó chính là làm sao có thể khiến đối phương lập tức mất đi năng lực phản kháng.
Cửu Thiên không làm được nên Ngũ trưởng lão lập tức phản kích.
Ngũ trưởng lão tung chưởng lên đầu Cửu Thiên, càn khôn chi lực xuyên vào đỉnh đầu rồi dần lan khắp tứ chi hắn.
“Càn khôn sách mệnh!”
Hư không nứt toạc, Linh Bối trực tiếp văng ra xa.
Thất khiếu Cửu Thiên xuất huyết, cho dù là cơ thể hắn có thế giới chi lực nhưng lúc này, hắn vẫn bị trọng thương.
Chiêu này của Ngũ trưởng lão thật sự đánh thẳng vào căn nguyên Cửu Thiên.
Nhưng Cửu Thiên vẫn cắn răng chống đỡ, đừng xem thường sinh mệnh lực của hắn!
“Đoạt Hồn Diệt Phách!”
Mắt Cửu Thiên loé sáng, hắn gắt gao nhìn thẳng vào mắt Ngũ trưởng lão.
Trong phút chốc, Cửu Thiên cảm thấy thần hồn của mình và thần hồn của ngũ trưởng lão bỗng va chạm, rồi đất trời lập tức quay cuồng.
Cửu Thiên nắm chặt lấy trọng kiếm Vô Phong rồi lùi lại trăm bước. Cơ thể Ngũ trưởng lão nghiêng ngã, bước đi cũng lảo đảo theo.
Thoạt nhìn thì có vẻ Ngũ trưởng lão khá hơn một chút. Hai mắt Cửu Thiên nhắm nghiền, hoàn toàn không mở lên nổi. Tuy mũi của Ngũ trưởng lão chảy máu nhưng đôi mắt ông ta vẫn dán chặt vào Cửu Thiên.
“Công pháp Đạo Tâm Ma Tông! Tiểu tử, không ngờ cậu còn là ma tu!”
Lần đầu tiên có người nhận ra công pháp của Cửu Thiên.
Nhưng lúc này, Cửu Thiên chẳng thèm quan tâm nữa.
Nhận ra thì sao, phân sinh tử thôi mà. Hắn có thể ép Ngũ trưởng lão tới mức này đã tận sức tận lực rồi.
Cửu Thiên cố gắng đứng thẳng lên, hai mắt nhắm nghiềm, hắn lấy một con thú từ trong thắt lưng ra, chính là Tiểu Thạch Đầu ngốc nghếch, Cửu Thiên nói khẽ: “Tuyết Thần Thú, mặc kệ ngươi ngốc thật hay ngốc giả thì đều phải đưa Linh Bối đi, hiểu chưa?"
Tuyết Thần Thú ngơ ngác nhìn Cửu Thiên.
Lúc này, một giọt máu của Cửu Thiên chợt rơi vào đầu Tuyết Thần Thú.
Tuyết Thần Thú như ngửi thấy gì đó, nó bắt đầu liếm vết máu trên mặt Cửu Thiên. Cửu Thiên cạn lời, con Tuyết Thần Thú này vô dụng thật.
Cơ thể của Ngũ trưởng lão nhanh chóng hồi phục, ông ta lại dùng toàn lực tích tụ năng lượng.
Cửu Thiên vung tay lên chuẩn bị ném nó đến bên cạnh Linh Bối.
Pháp quyết của Ngũ trưởng lão lập tức ập tới, hàng vạn càn khôn chi lực tạo thành kiếm trận trút xuống.
Tuyết Thần Thú như cảm nhận được sau lưng có nguy hiểm cực lớn nên cơ thể lập tức biến thành một con thạch đầu hoang thú cao hơn đầu người.
Tuyết Thần Thú lập tức trúng mấy chục kiếm, nhưng nó lại chắn hết cho Linh Bối.
Cửu Thiên cũng bị đâm nhưng hắn vẫn hô lớn: “Đi đi, cứ tin anh!”
Lúc này Cửu Long Huyền Cung Tháp đột nhiên xuất hiện, nó hét lớn: "Mộng Yểm, đưa họ đi đi!"
Một trận cuồng phong nổi lên.
Linh Bối và Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp phản ứng đã bị cuồng phong cuốn trở lại thuyền.
Con thuyền chợt loé sáng, Linh Bối hô lên: "Cửu.....
Cô ta còn chưa kịp nói dứt câu thì chiếc thuyền chở Linh Bối đã biến mất không chút dấu vết.
Cửu Thiên cắm trọng kiếm vào hư không, khuy một chân xuống, khoảng hư không dưới chân như thực địa rồi hiện lên vô số hoa văn.
Cửu Thiên khẽ nhếch môi rồi nói nhỏ: “Làm tốt lắm, lão Cửu!”
Vô số kiếm quang lại phóng ngược lại, cả người Cửu Thiên lần nữa bị đâm xuyên.
Ngũ trưởng lão từ từ đi tới trước mặt Cửu Thiên, ông ta nghiến răng nói: "Tôi không tin cậu là con trùng giết không chết.
“Tôn giả quả thật rất mạnh!”
Cửu Thiên nói nhỏ.
Ngũ trưởng lão hơi giơ tay lên, tất cả quang kiếm ngưng tụ thành một thanh kiếm dài trăm mét treo lơ lửng trên đầu Cửu Thiên, trên thân kiếm là vô số ánh sáng cửu sắc đang chuyển động.
“Tôi muốn xem xem sau khi chém cậu thành cát bụi thì cậu có còn hồi phục được không!”
Cả người Cửu Thiên đầy máu, hắn ngẩng đầu nhìn về Ngũ trưởng lão, đôi mắt từ từ mở ra, con ngươi đều đỏ ửng như máu.
“Nhân Diệt Thần Long Quyết, Táng Diệt!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất