CHƯƠNG 1725 

Mấy ngày tiếp theo, Cửu Thiên bị Phục Thất nhốt hoàn toàn ở trong nhà gỗ, không cho hắn ra ngoài nửa bước. 

Phục Thất lại liên tục truyền mấy đạo ma khí cho Cửu Thiên, hình như cũng giận Cửu Thiên, muốn triệt để phong bế hắn. 

Nhưng lực lượng của cô ta thật sự không được, khi Cửu Thiên còn chưa khôi phục thì không coi ma khí mà cô ta truyền vào ra cái gì. Bây giờ càng không từ chối, coi như đồ bổ. 

Có điều Phục Thất thấy Cửu Thiên ngoan ngoãn ở trong nhà gỗ, còn tưởng cấm chế mà cô ta hạ cho Cửu Thiên đã thành công, vui vẻ rời đi. 

Cửu Thiên ngược lại không cảm thấy có gì, dù sao hắn vẫn đang trong giai đoạn khôi phục, rảnh thì càng tốt. 

Nhưng đáng tiếc, tộc trưởng của thôn Ma Nữ hình như không có ý để Cửu Thiên tiếp tục sống nhàn nhã nữa. 

Buổi sáng ngày thứ mười, Phục Thất còn chưa ra ngoài đi săn, một đám các cô gái ăn mặc hở bạo đang gõ cửa rầm rầm. 

Phục Thập Ngũ dụi mắt đi mở cửa, cửa lớn vừa mở ra, một đám các cô gái trực tiếp xông vào. 

“Người đâu? Người đang ở đâu?” 

“Ở đó, các chị em, xông lên. 

Cửu Thiên vừa đi tới cửa phòng thì bị dọa giật mình, chỉ thấy một đám các cô gái lớn tiếng la hét lao về phía hắn, tư thế đó giống như muốn ăn thịt người. 

Cửu Thiên vội vàng lùi lại. Phục Thất thấy không đúng, gầm lên một tiếng, nói: “Làm cái gì? Mới sáng ra, còn không để cho người ta ngủ! Chị Vương, chị dẫn người tới đây làm gì?" 

Chị Vương dẫn đầu lập tức lấy ra một tấm da dê khua khua nói: “Tộc trưởng đã đồng ý rồi. Phục Thất à, bắt đầu từ hôm nay, tất cả các cô gái tuổi ngoài ba mươi ở trong thôn 

đều có thể tới tìm nô bộc của cô sinh con.” 

Ở đằng sau, một đám các cô gái ríu rít nói: “Một lần một trăm người. Chúng tôi không dễ gì mới lấy được suất của lượt đầu tiên. 

“Nghe nói sinh con với đàn ông tốt hơn tới lãnh địa Ma Thần rất nhiều. Nghe nói còn rất thoải mái!” 

“Hơn nữa còn không cần đi xa như vậy, tránh đụng phải thú hoang” 

Phục Thất lập tức lớn giọng hét lên: “Cái gì? Đây là nô bộc của tôi, tôi còn chưa dùng đó. Sao lại tới lượt các người. Cầm giấy da dê tới cho tôi xem!” 

Chị Vương vung tay ném ra, giấy da dê rơi chính xác vào trên tay Phục Thất. 

Đám người Phục Thập Ngũ, Phục Bát Bát vội vàng ghé qua. 

Sau đó, Phục Thất bĩu môi nói: “Tộc trưởng sao có thể như vậy chứ? Đây là người của tôi, sao có thể sắp xếp linh tinh tùy tiện chứ” 

Chị Vương nói: “Tộc trưởng nói rồi. Đã vào trong thôn thì là người của cả thôn, tóm lại không thể để cậu ta cả ngày không làm gì hết được. Ai nuôi cậu ta chứ!” 

Phục Thất quay đầu liếc nhìn Cửu Thiên, nói: “Nói như vậy không có sai, nhưng... nhưng..” 

Chị Vương nói tiếp: “Phục Thất à, cô yên tâm. Chúng tôi đã nói trước với nhau, chỉ tới vào ban ngày. Buổi tối tuyệt đối không quấy rầy. Cô xem có được không?” Phục Thất nhíu mày, lại nhìn giấy da dê, cuối cùng gật đầu bất lực nói: “Được rồi. Nói rồi đó, chỉ ban ngày!” 

Đám người chị Vương lập tức hoan hô, đưa tay chỉ vào Cửu Thiên, nói: “Lên!” 

Cửu Thiên nhìn đội hình này, trên trán toát đầy mồ hôi. 

Ôi trời đất ơi, đây là muốn mạng người à! 

Một lần một trăm người, đây còn là lượt đầu tiên, hắn cho dù có Bất Diệt Chi Thể cũng sẽ bị chơi chết! 

Không có phí lời, hắn xoay người chạy. 

Cửu Thiên trực tiếp cầm cơ thể đụng thủng tường của nhà gỗ, phi thân chạy ra ngoài. 

eyJpdiI6InlHK2xSMHRNQmg3bmZDMUNZZFg4b2c9PSIsInZhbHVlIjoiT3NnMVhJQTNqNzJSOFRod0hxWG9wRG5FeXkycGhnV0E2Y3BlZSt5a1ZsNlhTU0ZubEJNaHZcL1lLTzNLYzNDTHo3SVJpVGJjajhzMXJVZ2hCeDF5bkIxSDZ2WFlCWDNESVAzemROaWZpdDI4OTAyTWZGSHlIckJabU5tVGR4bVlYVkRwRXNqaVZQMFBVM012MG1pbWt1Z0g4WjBJXC9qSGYyemJMZkpRbmFCc3k1MXo2SnBxZTdsR3VsYTRydUNFdlVBZlM0ZkM0S2xvTkI2U05BQk5mMFdaeldyRjVTSjFRSVRMSWg2UENNMGtnPSIsIm1hYyI6IjA0NTUwOTNlZDkyZGEwOGQyMzJjZmZmYTU5ODJiYmZjYWE1NWE4MjFjYmY0NzQ5MjE3NzA3YjEzODI4YmFlMTEifQ==
eyJpdiI6InRaN093UWhudVI1aFFuNVZRWGV3T2c9PSIsInZhbHVlIjoiZXVrK29FR2NNdXdHZXNIRVVaOFdzOVFQNWtHTGF1WVQxUVpwUGFiUWRnVGcwVWo1RFVWeTVzQ1dMUnVueFRMcVFiZ1F5N3RxTlluRDAzdUx4dUZDb3MyUEtCXC83b0xXclRndnFMc1wvdWZ3OXhaMWJvTG9YVXVIQnBhVmsxVkR3RFwvN0RxUVdZQVpNVWoyeml1UDRSajZ6MGNINUtLWnl6UnA3VnNEZWVCK0p6VitJXC9UYjM2WjdcL2JkRmdXdFRHdVVUUFdORzdPSXVjdE1EUlJzSzRleXNBMU1PRmZrK3RIUHlnZVA5NllKOVhuS0VySlQ3RktYXC8rbUJjSGlIYnEyVUlsdGtIQkd2Z1o1bUNLRW1UbVoreVE9PSIsIm1hYyI6IjcxOGU5MzM2M2ZhYWU3MjlhNWQyYmZjYTFkYTAzNjNiZGM0MDNhNzQyM2JmZGY5MjAzNjUxN2JjYTAzYjBlOGMifQ==

Phục Thất luống cuống tay chân vội vàng phóng ra ma khí. Nhưng Cửu Thiên căn bản không có phản ứng, không thèm ngoảnh đầu, chuồn mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Ads
';
Advertisement
x