CHƯƠNG 1732
Trong thôn Ma Nữ, đám người Phục Thất vốn còn đang tìm Cửu Thiên ở xung quanh, bỗng nhìn thấy ở bầu trời đằng xa có bóng đen bay tới.
“Đó là thứ gì?”
Phục Thất lên tiếng hỏi.
Bụp một tiếng, bóng đen rơi xuống đất.
Các cô gái lập tức vây lại, nhìn cái xác đen xì này.
Sau đó, Phục Thất chỉ vào cái xác sủng sốt lên tiếng: “Thâm Uyên Thủ!”
Tất cả các cô gái lập tức biến sắc, là dân sống lâu năm ở Ma Vực, bọn họ đương nhiên biết một con Thâm Uyên Thú chết ở trong thôn của bọn họ có ý nghĩa gì.
Đây là điềm báo diệt thôn, bất cứ ma tu nào cũng sẽ vì Thâm Uyên Thú của mình chết thảm mà nổi giận lôi đình.
Hơn nữa, bọn họ còn biết, Thâm Uyên Thú ở đây luôn là sủng vật của sứ giả Ma Thần. Bình thường bọn họ nhìn thấy đều phải cúi người hành lễ, đi đường vòng!
Xẹt xẹt một tiếng sấm sét, cả bầu trời bỗng tối đi.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời lập tức bao trùm mây đen, vội vàng hét to lên: “Dạ Ảnh đại nhân, Thâm Uyên Thú của ngài không phải chúng tôi giết” “Dạ Ảnh đại nhân, đây là có người vu khống hãm hại, ngài tuyệt đối đừng nổi giận với chúng tôi!”
“Sứ giả Ma Thần đại nhân, đây thật sự không phải lỗi của chúng tôi!”
Đám người Phục Thất lớn tiếng hét lên.
Lúc này Tiền bà bà, tộc trưởng cũng nhanh chóng chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tộc trưởng vừa hỏi xong. Bỗng nhiên, một bóng người mang theo ma khí từ trên trời giáng xuống, trực tiếp dừng ở trước mặt bọn họ.
Gương mặt yêu dị, thanh xà thè lưỡi, áo choàng đen không gió tự bay, không phải Dạ Ảnh thì là ai nữa.
Tay để hình bông hoa lan, Dạ Ảnh từ từ đi lên nói: "Các người thật to gan. Vậy mà dám giết Thâm Uyên Thú của ta, bao nhiêu năm rồi, ta lần đầu tiên gặp được thôn làng to gan như các người.
Phục Thất lập tức bị dọa biến sắc, môi run rẩy nói: “Dạ Ảnh đại nhân. Thâm Uyên Thú thật sự không phải chúng tôi giết, chúng tôi...
Dạ Ảnh liếc mắt, lập tức Phục Thất ngã ra đất, cả người bắt đầu co giật.
Trong mắt xẹt qua ánh sáng khác thường, pháp quyết mà Dạ Ảnh dùng lúc này chính là công pháp Đoạt Hồn của Đạo Tâm Ma Tông.
“Ta không muốn nghe các người nói nhảm, ta chỉ biết những nữ nô đáng chết các người vậy mà dám giết Tiểu Uyên Uyên của ta”
Sau đó, Dạ Ảnh đưa ra một ngón tay, chỉ vào đám người Phục Thất nói: “Các người, đều phải chết. Cả thôn của các người, đều phải chết”
Nói xong, thanh xà trên người Dạ Ảnh bỗng nhảy ra. Ngay sau đó, thanh xà gặp gió tăng vọt, cơ thể nhanh chóng biến to, cùng lúc đó những chiếc đầu rắn giống nhau đã tách
ra.
Tộc trưởng đã hoàn toàn ngây dại, nhìn thanh xà lúc này đã to như ngọn núi, lẩm bẩm thành tiếng: “Rắn khổng lồ tám đầu!”
Dạ Ảnh giống như phát điên, cười lớn giọng nói: “Giết đi, rắn nhỏ của ta, giết hết bọn họ, không để lại người sống. Ta muốn dùng máu của bọn họ để tắm gội, ta muốn thấy nơi này máu chảy thành sông”
Rắn khổng lồ tám đầu lập tức rít lên trên trời, vảy rắn bắt đầu thay đổi nhanh chóng, giống như lực lượng thiên địa vô tận đang tập trung ở trên thân rắn.
Tộc trưởng ngồi phịch xuống đất, nói: “Xong rồi, chấm hết rồi.
Tiền bà bà đi lên một bước, đưa ra chiếc gậy với rắn khổng lồ tám đầu.
“Súc sinh, bà già này liều chết cũng phải tiêu diệt ngươi!”
Trên người Tiền bà bà bỗng sáng lên ánh sáng mạnh.
“Vẫn may, tới không muộn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất