CHƯƠNG 1762
Ngay lập tức, tất cả võ giả còn lại đứng đằng sau Tiểu Lục Tử đồng loạt vọt đến tấn công Cửu Thiên.
Họ nhảy lên, canh kình quanh người ngưng tụ thành canh giáp, ánh sáng vọt lên tận trời. Cứ như muốn dùng tư thế thái sơn áp đỉnh để giết chết Cửu Thiên!
Cửu Thiên thản nhiên nhìn họ, sau đó ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra.
“Vút!”
Bỗng nhiên quanh cơ thể tất cả những người này đều xuất hiện ngọn lửa cháy hừng hực.
Canh kình trên người họ tan biến như ảo ảnh trong nước, sau đó họ gào thét rơi xuống chỗ Cửu Thiên.
Cửu Thiên xoay người, đá liên tục ba phát khiến họ văng xa.
Mỗi nhát đá vào gã đàn ông cao lớn, cậu cảm thấy như vừa đá vào một ngọn núi nhỏ.
Bốp! Bốp! Bốp!
Chân vừa đá vào người, canh khí của Cửu Thiên đã lao thẳng vào cơ thể của họ.
Họ liên tục phụt máu như không cần tiền. Họ đến đã nhanh, bay ra càng nhanh hơn.
Tiểu Lục Tử há hốc miệng nhìn những thuộc hạ đắc lực của mình, mỗi người họ đều bắn ra như bao cát thịt người, bay càng lúc càng xa.
Đầu lâu không nhịn nổi nữa, đành lên tiếng: “Bỏ cuộc đi, người bạn này của ta có thể giết hết các người dễ dàng như trở bàn tay”
Tiểu Lục Tử nổi giận, hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt Cửu Thiên rồi nói: “Khinh người quá đáng. Đây đều là do cậu tự gây ra!”
Nói xong, không ngờ trên người Tiểu Lục Tử bắt đầu tỏa ma khí đen kịt.
Ma khí vừa đen kịt vừa đậm đặc. trên đầu hắn ta bắt đầu mọc ra sừng, sau lưng cũng từ từ mọc cánh.
Đây là dáng vẻ thường thấy của ma tu!
Cửu Thiên và đầu lâu chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Đầu lâu nói to: “Tên khốn kiếp, không ngờ ngươi lại nhập ma. Thế mà lúc trước ta lại không nhận ra, ngươi đúng là một tên ma tu chết bằm!”
Trong miệng Tiểu Lục Tử cũng mọc răng nanh đỏ tươi, hắn ta nói: “Có rất nhiều chuyện ngươi không biết. Nam Cung Lệ, một hoàng tử chỉ biết ăn chơi đàng điếm lang thang như ngươi sao có thể biết được bóng tối ở thế giới này. Hôm nay, chính các người ép ta phải để lộ thân phận thật. Tất cả những người từng thấy thân phận thật của ta đều phải chết.
Tiểu Lục Tử ngửa mặt lên trời hét dài.
Tiếng gào của hắn ta như sói, trong mắt ngập tràn ánh sáng đỏ ngầu.
Cửu Thiên liếc nhìn đầu lâu, nói: “Anh Nam Cung. Nếu trong hoàng cung nước Kình Thiên toàn loại người thế này, vậy không cần đưa tôi đến đó đâu.
Đầu lâu khế họ hai tiếng: “Anh Cửu Thiên. Không như anh nghĩ đâu, đây chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ừ, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi”
Hai người trò chuyện, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Tiểu Lục Tử.
Liệu hắn ta còn có thể nhịn nổi sao? Tại sao hắn ta vẫn phải nhịn?
Tiểu Lục Tử cảm giác con người hắn ta đang bị sỉ nhục một cách trần trụi. “Giờ kể cả các người có muốn xin tha cũng không kịp nữa rồi, chết đi!”
Cả người hắn ta hóa thành ma viêm, tấn công Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn hành động của hắn ta, thong thả lấy một vật từ trong ngực, sau đó cất cao giọng, nói: “Đạo Tâm Ma Tông, sứ giả của phân đường 33 ở đây
Lệnh thạch tỏa sáng, bỗng dưng Tiểu Lục Tử dừng trước mặt Cửu Thiên.
Bàn tay hắn ta sắp chạm vào đầu Cửu Thiên.
Tiểu Lục Tử nhìn lệnh thạch như sắp rớt cả mắt, hắn ta ngạc nhiên nói: “Chuyện này, không thể nào! Không ngờ cậu cậu...cậu là là sứ giả của phân đường”
Đầu lâu đứng bên cạnh nói: “Không thể nào cái gì mà không thể nào, đồ ngu!”
Cửu Thiên cất lệnh thạch, nhìn Tiểu Lục Tử nói: “Nhìn kỹ chưa? Có vấn đề gì à?”
Gương mặt Tiểu Lục Tử bắt đầu vặn vẹo, vẻ mặt hắn ta xấu xí cứ như bị rất nhiều người dẫm đạp.
Tiểu Lục Tử từ từ quỳ trước mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên thản nhiên nói: “Vừa rồi ai định bắt tôi quỳ xuống xin tha?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất